← Quay lại trang sách

Chương 768 Ngọc Cửu Long

Cua hấp tuy ngon hơn, nhưng điều kiện trên thuyền có hạn nên chúng tôi đành phải chuyển sang luộc. Nhưng thủy thủ đã rửa từng con cua rất sạch sẽ, nên ngay cả nước luộc cũng có thể uống được.

Nha Tử đưa chén nhờ thủy thủ gắp cho mình một con cua, nhưng thủy thủ lại lắc lắc tay và cười ha hả, nói: “Chắc các người không biết đúng không? Cua là tính hàn, trước khi ăn nó thì tốt nhất nên làm ấm bụng đã, vậy nên tất cả hãy uống một chén nước luộc trước đi.”

Nói xong liền đưa cho Nha Tử một chén.

Cua đã tới miệng mà lại bị chặn ngang như vậy, Nha Tử ấm ức, nhưng thủy thủ lại kiên quyết đưa cho mỗi người một chén canh, chúng tôi chỉ có thể nghe theo lời anh ta. Dù sao cua đều do người ta bắt, rửa sạch rồi nấu chín, mấy lời này nghe cũng không có gì không đúng.

Chỉ là canh rất nóng, một hai người thèm ăn cua mà lại phải uống chén canh nóng như vậy, cảnh tượng nhất thời có chút tốt đẹp.

Đặc biệt là Nha Tử, anh ta là cái đồ tham ăn, khi còn ở Yến Kinh thì thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tìm món ngon, nên gần như không thể đợi thêm nữa, vừa nhận lấy chén là uống liền một ngụm lớn, nóng đến mức phải hét to.

“Nóng, nóng quá!” Anh ta lè lưỡi nói.

Giáo sư Hứa buồn cười lắc đầu: “Con đó, nóng vội như vậy làm gì, cua cũng đâu bị nguội đâu!"

Cua hấp tuy ngon hơn, nhưng điều kiện trên thuyền có hạn nên chúng tôi đành phải chuyển sang luộc. Nhưng thủy thủ đã rửa từng con cua rất sạch sẽ, nên ngay cả nước luộc cũng có thể uống được.

Nha Tử đưa chén nhờ thủy thủ gắp cho mình một con cua, nhưng thủy thủ lại lắc lắc tay và cười ha hả, nói: “Chắc các người không biết đúng không? Cua là tính hàn, trước khi ăn nó thì tốt nhất nên làm ấm bụng đã, vậy nên tất cả hãy uống một chén nước luộc trước đi.”

Nói xong liền đưa cho Nha Tử một chén.

Cua đã tới miệng mà lại bị chặn ngang như vậy, Nha Tử ấm ức, nhưng thủy thủ lại kiên quyết đưa cho mỗi người một chén canh, chúng tôi chỉ có thể nghe theo lời anh ta. Dù sao cua đều do người ta bắt, rửa sạch rồi nấu chín, mấy lời này nghe cũng không có gì không đúng.

Chỉ là canh rất nóng, một hai người thèm ăn cua mà lại phải uống chén canh nóng như vậy, cảnh tượng nhất thời có chút tốt đẹp.

Đặc biệt là Nha Tử, anh ta là cái đồ tham ăn, khi còn ở Yến Kinh thì thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tìm món ngon, nên gần như không thể đợi thêm nữa, vừa nhận lấy chén là uống liền một ngụm lớn, nóng đến mức phải hét to.

“Nóng, nóng quá!” Anh ta lè lưỡi nói.

Giáo sư Hứa buồn cười lắc đầu: “Con đó, nóng vội như vậy làm gì, cua cũng đâu bị nguội đâu!"

****5:

Lời này khiến mọi người đều cười to, nhưng Nha Tử không quan tâm lắm. Anh ta xua tay nói: “Đối với đồ ăn ngon thì dĩ nhiên phải dùng thái độ này rồi, phải không, Trịnh lão nhị?"

Trịnh lão nhị chính là thủy thủ nấu cua cho chúng tôi, nghe Nha Tử nói xong thì gật đầu liên tục, tiếng cười to lớn vang dội, nói đó là lý do mà tôi thích nhất mấy người sành ăn như các người.

Nha Tử cười hì hì không ngừng, cuối cùng cũng uống xong chén canh rồi đưa bát cho Trịnh lão nhị, người sau không lề mề nữa mà chọn một con cua cái to bự đưa cho anh ta.

Nha Tử trực tiếp ngồi trên boong thuyền, đặt chén xuống rồi nhẹ nhàng bóc vỏ cua ra, một mảng gạch cua màu vàng óng khiến tôi nhìn chảy cả nước miếng. Vừa nãy tôi còn định từ từ húp nước luộc, nhưng giờ lại không thể nhịn được nữa, lập tức hai ba ngụm uống hết chén nước, sau đó vớt cua ra ngồi một bên lột ăn.

Ực!

Tiếng bọt nước vang dội truyền đến, lão Hạ cười ha hả: “Là ai vậy? Vẫn chưa được ăn à? Sao còn thèm như vậy chứ?"

Chúng tôi cũng trêu đùa lẫn nhau, nhưng sau một lát lại cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì mấy người chúng tôi đều đang bận ăn, không ai có thể phát ra âm thanh nuốt nước miếng như vậy được.

“Là ai?” Ánh mắt của lão Trịnh Thúc chợt lóe lên: “Có phải là Trịnh Lãng đã chạy thoát không?”

Lời này của ông ấy khiến tôi giật mình, lập tức chạy vài bước đến mở cửa kho chứa đồ ra, nhìn thấy Trịnh Lãng đang nằm liệt ở đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như để tai họa này chạy thoát, thật sự có khả năng gã sẽ làm ra mấy hành động điên rồ như đục thủng đáy thuyền, vậy nên tuyệt đối không thể để gã chạy thoát.

Nhưng nếu không phải gã thì có thể là ai?

Tôi nghi hoặc nhìn xung quanh. Ngoại trừ cô Tứ và lão Yên ra thì mọi người trên thuyền đều có mặt đầy đủ ở đây. Hai người họ sẽ không bao giờ phát ra loại âm thanh như này, nói cách khác, vừa nãy quả thực còn có người khác, nhưng giữa vùng biển rộng lớn như này thì sao có thể có người được?

Không ai còn tâm trạng ăn cua nữa, chỉ có Nha Tử là thong thả ăn hai con cua, chậm rãi lau tay rồi nói: “Mấy người sợ cái gì? Chỉ là một tiếng động mà thôi, không chừng là người nào đó xấu hổ nên mới không dám nói á."

“Não anh bị gạch cua lấp đầy rồi à?” Tôi vỗ vào đầu anh ta, nhìn anh ta như một tên ngốc.

Nha Tử ăn no nên không tính toán, anh ta vỗ vỗ bụng, thỏa mãn thở dài: "Vậy mấy người tìm đi, tôi nghỉ ngơi một chút, lát nữa còn muốn ăn tiếp nữa."

Tôi đúng là không biết phải nói gì với anh ta nữa, chỉ đành lo lắng tìm xung quanh boong thuyền, nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy ai cả.

Thùng thùng!

Đột nhiên, một âm thanh kỳ lạ phát ra từ mạn thuyền, tôi vội chạy sang bên cạnh chống lên mạn thuyền nhìn xuống thì thấy một bóng đen lập tức chìm xuống nước.

Chẳng lẽ là nó?

“Mau tới đây, đó là thứ gì vậy?" Tôi xoay người vẫy tay với Trịnh lão nhị. Anh ta và hai thủy thủ khác vội chạy tới cúi đầu nhìn xuống, nhưng không kịp nhìn thấy bóng dáng của thứ đó.

Trịnh lão nhị hỏi tôi có nhìn thấy rõ nó trông như nào không, tôi lắc đầu. Tôi vừa đến nơi thì nó đã lập tức lặn xuống nước, chỉ có thể khẳng định đó không phải là người, nhưng cụ thể như nào thì tôi không nhìn được.

Trịnh lão nhị gãi gãi đầu, nói có thể đó là một loài sinh vật dưới biển. Lúc trước cũng thường nghe kể rằng có người gặp phải những chuyện kỳ lạ trên biển, chẳng phải ngay cả truyền thuyết về nàng tiên cá cũng có sao? Nếu vậy thì mấy chuyện này cũng chả có gì kì lạ.

Tôi cũng gật đầu, biển rộng huyền bí khó lường, có một hai loài thích ăn cua đến nỗi phát ra âm thanh chảy nước miếng cũng có thể hiểu mà nhỉ?

Dù không chắc lắm, nhưng tôi vẫn bớt lo hơn một chút. Nha Tử lại bắt đầu rủ mọi người ăn tiếp, nói cua là phải ăn lúc nóng, để nguội thì vị không còn ngon nữa.