← Quay lại trang sách

Chương 769 Ngọc Cửu Long

Tôi cũng phục với sự vô tư của anh ta luôn. Sau khi ăn xong phần cua trong chén, tôi liền vớt bốn con cua ra khỏi nồi rồi bước vào khoang thuyền.

Nha Tử còn ở phía sau oán trách: "Lão Yên không thể ăn nhiều vậy đâu, cậu nên để lại cho tôi một con nha."

“Cút, lão Yên không ăn không phải còn có ông đây à?” Tôi vung tay rồi đi thẳng vào khoang thuyền.

Tôi về phòng mình trước, lần này cô Tứ đã thay đổi tư thế, biến thành đứng thẳng trước cửa sổ, dọa tôi sợ đến mức nhanh chóng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Cô Tứ, ngài cũng nên chú ý chút đi chứ. Nếu có người đi ngang qua lúc tôi mở cửa thì sao, vị trí mà ngài đang đứng chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng có thể thấy được đấy."

Cô Tứ xoay người lại, ánh mắt kỳ lạ, tôi có chút không hiểu, sau đó nghĩ không lẽ vừa rồi tôi đã nói gì xúc phạm đến cô ấy à.

Khi tôi còn đang suy nghĩ thì cô ấy nói: “Bọn họ sẽ không nhìn thấy đâu.”

Này là đang giải thích cho tôi á?

“Ờm thì, tôi... tôi mang cua đến cho ngài, ngài có muốn ăn không?" Tôi ấp úng đưa chén, hồi lâu sau mới nhận ra hành động này ngu ngốc cỡ nào. Rõ ràng cô ấy là một người không nhiễm khói bụi trần gian, cho đến nay tôi chỉ mới thấy cô ấy ăn kẹo sữa Thỏ Trắng, thật là xấu hổ quá đi.

Tôi cười khờ hai tiếng, giả vờ thu chén về. Ai ngờ cô ấy lại đột nhiên đưa tay lấy một con cua ra rồi gật đầu với tôi, chắc là muốn cảm ơn.

Tôi không ngờ cô ấy lại ăn thật, đang không biết nên nói tiếp như thế nào thì cô ấy đã lên tiếng trước: “Mấy con khác là để cho lão Yên à?”

Tôi gật đầu, cô ấy xua tay bảo tôi đem qua cho lão Yên trước rồi lát nữa vòng về đây.

“Có chuyện gì à?” Tôi hỏi thử một câu, cô ấy không nói gì, thay vào đó là nhặt một chiếc càng cua lên đưa vào miệng rồi thong thả gặm.

Dù nhìn cô ấy ăn cũng là một loại hưởng thụ, nhưng nhớ đến lão Yên còn đang đói bụng, tôi cũng chỉ có thể lưu luyến nhìn cô ấy một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lão Yên vẫn ở trong phòng đội trưởng Bạch như cũ, tôi gõ cửa, sau đó đặt con cua trước cửa.

Tôi xoay người, nghe thấy tiếng cửa mở cót két, chắc là lão Yên ra ngoài lấy đồ ăn.

"Trường An."

Đột nhiên nghe thấy giọng của lão Yên, tôi lập tức khiếp sợ quay đầu lại. Trong giây phút đó, tôi cảm thấy mắt mình đau với sưng tấy đến lạ.

Lão Yên nhìn qua không quá tiều tụy, ông ấy vẫn ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ, ngay cả khuôn mặt cũng rất sạch sẽ, như thể đang chuẩn bị tham dự một dịp quan trọng nào đó.

Nhưng tóc của ông ấy lại biến thành màu trắng, trước kia chỉ là tóc hoa râm thôi, nhưng bây giờ đã bạc trắng hoàn toàn, cả người như già đi mười tuổi.

"Lão Yên..." Tôi khàn giọng gọi ông ấy, sau đó không nói thêm được gì nữa.

Lão Yên cười ha hả hai tiếng: “Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì chứ?”

Khóc sao?

Tôi đưa tay sờ mặt mình, lúc này mới phát hiện nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống.

Tay lão Yên cầm lấy chén cua, tay kia lôi kéo tôi: “Đi, uống với tôi hai ly.”

Tôi cố kìm nước mắt rồi đến chỗ lão Trịnh Thúc xin một bình rượu trắng kém chất lượng. Đây là hàng có sẵn trên biển, thuyền viên khi ra biển luôn phải uống ít rượu để làm ấm người.

Sau đó tôi chọn một chỗ ở phía đuôi thuyền gần khoang thuyền trưởng. Bọn họ hình như không thường xuyên đến đây, nên chỗ này tương đối yên tĩnh.

Tôi mở nắp chai rượu, rót một ly cho lão Yên và tôi: “Uống!”

“Được lắm, có hào khí hơn trước.” Ông ấy cười cười, sau đó một ngụm nốc hết ly rượu. Tôi cũng uống một ngụm theo ông ấy, vừa uống cạn đã bị sặc đến mức ho khan không ngừng.

Lão Yên buồn cười nhìn tôi, cười rớt cả nước mắt, sau đó lại rót rượu, chỉ về phía xa nói: “Cậu nhìn xem, có lẽ lúc này thầy đã trôi tới đó, hy vọng cá mập sẽ nhẹ tay với thầy ấy một chút."

Tôi không biết phải an ủi ông ấy thế nào, đành phải ngẩng đầu lên nhấp một ngụm rượu lớn, mạnh miệng nói: “Chắc chắn là vậy!”

Tôi cũng phục với sự vô tư của anh ta luôn. Sau khi ăn xong phần cua trong chén, tôi liền vớt bốn con cua ra khỏi nồi rồi bước vào khoang thuyền.

Nha Tử còn ở phía sau oán trách: "Lão Yên không thể ăn nhiều vậy đâu, cậu nên để lại cho tôi một con nha."

“Cút, lão Yên không ăn không phải còn có ông đây à?” Tôi vung tay rồi đi thẳng vào khoang thuyền.

Tôi về phòng mình trước, lần này cô Tứ đã thay đổi tư thế, biến thành đứng thẳng trước cửa sổ, dọa tôi sợ đến mức nhanh chóng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Cô Tứ, ngài cũng nên chú ý chút đi chứ. Nếu có người đi ngang qua lúc tôi mở cửa thì sao, vị trí mà ngài đang đứng chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng có thể thấy được đấy."

Cô Tứ xoay người lại, ánh mắt kỳ lạ, tôi có chút không hiểu, sau đó nghĩ không lẽ vừa rồi tôi đã nói gì xúc phạm đến cô ấy à.

Khi tôi còn đang suy nghĩ thì cô ấy nói: “Bọn họ sẽ không nhìn thấy đâu.”

Này là đang giải thích cho tôi á?

“Ờm thì, tôi... tôi mang cua đến cho ngài, ngài có muốn ăn không?" Tôi ấp úng đưa chén, hồi lâu sau mới nhận ra hành động này ngu ngốc cỡ nào. Rõ ràng cô ấy là một người không nhiễm khói bụi trần gian, cho đến nay tôi chỉ mới thấy cô ấy ăn kẹo sữa Thỏ Trắng, thật là xấu hổ quá đi.

Tôi cười khờ hai tiếng, giả vờ thu chén về. Ai ngờ cô ấy lại đột nhiên đưa tay lấy một con cua ra rồi gật đầu với tôi, chắc là muốn cảm ơn.

Tôi không ngờ cô ấy lại ăn thật, đang không biết nên nói tiếp như thế nào thì cô ấy đã lên tiếng trước: “Mấy con khác là để cho lão Yên à?”

Tôi gật đầu, cô ấy xua tay bảo tôi đem qua cho lão Yên trước rồi lát nữa vòng về đây.

“Có chuyện gì à?” Tôi hỏi thử một câu, cô ấy không nói gì, thay vào đó là nhặt một chiếc càng cua lên đưa vào miệng rồi thong thả gặm.

Dù nhìn cô ấy ăn cũng là một loại hưởng thụ, nhưng nhớ đến lão Yên còn đang đói bụng, tôi cũng chỉ có thể lưu luyến nhìn cô ấy một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lão Yên vẫn ở trong phòng đội trưởng Bạch như cũ, tôi gõ cửa, sau đó đặt con cua trước cửa.

Tôi xoay người, nghe thấy tiếng cửa mở cót két, chắc là lão Yên ra ngoài lấy đồ ăn.

"Trường An."

Đột nhiên nghe thấy giọng của lão Yên, tôi lập tức khiếp sợ quay đầu lại. Trong giây phút đó, tôi cảm thấy mắt mình đau với sưng tấy đến lạ.

Lão Yên nhìn qua không quá tiều tụy, ông ấy vẫn ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ, ngay cả khuôn mặt cũng rất sạch sẽ, như thể đang chuẩn bị tham dự một dịp quan trọng nào đó.

Nhưng tóc của ông ấy lại biến thành màu trắng, trước kia chỉ là tóc hoa râm thôi, nhưng bây giờ đã bạc trắng hoàn toàn, cả người như già đi mười tuổi.

"Lão Yên..." Tôi khàn giọng gọi ông ấy, sau đó không nói thêm được gì nữa.

Lão Yên cười ha hả hai tiếng: “Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì chứ?”

Khóc sao?

Tôi đưa tay sờ mặt mình, lúc này mới phát hiện nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống.

Tay lão Yên cầm lấy chén cua, tay kia lôi kéo tôi: “Đi, uống với tôi hai ly.”

Tôi cố kìm nước mắt rồi đến chỗ lão Trịnh Thúc xin một bình rượu trắng kém chất lượng. Đây là hàng có sẵn trên biển, thuyền viên khi ra biển luôn phải uống ít rượu để làm ấm người.

Sau đó tôi chọn một chỗ ở phía đuôi thuyền gần khoang thuyền trưởng. Bọn họ hình như không thường xuyên đến đây, nên chỗ này tương đối yên tĩnh.

Tôi mở nắp chai rượu, rót một ly cho lão Yên và tôi: “Uống!”

“Được lắm, có hào khí hơn trước.” Ông ấy cười cười, sau đó một ngụm nốc hết ly rượu. Tôi cũng uống một ngụm theo ông ấy, vừa uống cạn đã bị sặc đến mức ho khan không ngừng.

Lão Yên buồn cười nhìn tôi, cười rớt cả nước mắt, sau đó lại rót rượu, chỉ về phía xa nói: “Cậu nhìn xem, có lẽ lúc này thầy đã trôi tới đó, hy vọng cá mập sẽ nhẹ tay với thầy ấy một chút."

Tôi không biết phải an ủi ông ấy thế nào, đành phải ngẩng đầu lên nhấp một ngụm rượu lớn, mạnh miệng nói: “Chắc chắn là vậy!”

****6

Ngôn ngữ nhạt nhẽo, tôi lại là một người không giỏi nói chuyện, cũng chỉ có thể khuyên nhủ như vậy.

Cũng may lão Yên cũng không phải thật sự muốn tôi an ủi, hai ngày này ông ấy ở trong phòng đã phát tiết ra hết những tâm tình khổ sở nhất rồi, có đôi khi buổi tối tôi đều có thể nghe được tiếng khóc đè nén của ông ấy, cho nên hiện tại ông ấy chỉ phát tiết ra một chút khổ sở cuối cùng mà thôi.

Hai người chúng tôi cứ ông một chén tôi một chén, chẳng mấy chốc mà một chai rượu đã thấy đáy, tôi vừa định đi lấy thêm rượu, còn chưa đứng dậy liền nhìn thấy phía sau mông không biết lúc nào đã bày sẵn ba chai rượu.

Lão Yên cười nói lão Trịnh này ngược lại là một người có mắt nhìn.

Tôi và lão Yên uống hết ba chai rượu với ba con cua đó, khi màn đêm buông xuống tôi đã say đến bất tỉnh, lão Yên cũng không khá hơn chút nào, khuôn mặt đỏ bừng đầu lưỡi đều thắt lại, còn ồn ào nói không say không về.

Mặc dù tôi đã say, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nhìn ông ấy vừa la vừa hét, trên mặt chảy đầy nước mắt tôi liền biết chuyện của đội trưởng Bạch coi như đã qua rồi. Mặc dù trong lòng ông ấy vẫn sẽ luôn nhớ đến đội trưởng Bạch, nhưng cũng sẽ không còn chán chường như hai ngày nay!