Chương 778 Ngọc Cửu Long
Lão Yên nhìn tôi nửa ngày, giống như mới kịp phản ứng, sau đó kích động xông lên, những người khác cũng một người tiếp một người từ trong cửa chui ra, cũng không thiếu người nào.
Lão Yên đánh giá tôi từ trên xuống dưới thật lâu mới nói ông ấy cho rằng tôi đã chết.
Tôi thấy lạ nên hỏi ông ấy sao lại nghĩ như vậy, tuy rằng đã xảy ra chút trục trặc ở đáy biển, nhưng trên thực tế cũng không gặp phải nguy hiểm gì, vì sao ông ấy lại có ý nghĩ này?
“Tôi truyền tin tức, cậu có nhận được không?” Lão Yên hỏi một câu.
Tôi gật đầu, nói lại tình huống lúc đó một lần, sắc mặt lão Yên lập tức thay đổi, nói không có khả năng, sau khi ông ấy truyền tin tức đi rõ ràng còn đợi trong chốc lát, tôi chậm chạp không có đáp lại, ông ấy mới cảm thấy tôi xảy ra chuyện.
Hơn nữa lúc ấy tình hình khẩn cấp ông ấy mới đi theo lão Trịnh Thúc tới phòng động lực này, nếu không ông ấy nhất định sẽ ở trên đó chờ tôi.
Tôi cau mày, cũng không giải thích được việc này, dây thừng là lão Yên nắm, sau khi tôi leo lên cũng không phát hiện dây thừng xảy ra vấn đề gì.
Lão Yên khoát tay nói việc này trước nhớ kỹ, lát nữa lại nghĩ, trọng điểm hiện tại là trên thuyền này có một thứ vô cùng nguy hiểm, cho dù toàn bộ người trên thuyền liên thủ cũng không nắm chắc mười phần có thể đối phó!
“Không có......” Tôi càng lấy làm lạ, tôi một đường chạy tới, ngoại trừ gặp phải tên điên Trịnh Lãng kia, cũng không có chỗ nào không thích hợp.
Lão Yên kéo tôi đến chính giữa phòng động lực, chỉ chỉ phía trên, vẻ mặt cảnh giác nói ngay sau khi tôi đi xuống biển không lâu, sương mù trên thuyền càng dày hơn, đúng lúc này có một thứ gì đó vọt lên, trong số bọn họ cũng không có người nào nhìn thấy bộ dáng của thứ này, nhưng liên tiếp có người bị đẩy xuống biển, may mắn bọn họ phản ứng nhanh mới giữ chặt mấy người này.
Mà bên phía bọn họ đang cố gắng ra sức, Trịnh lão nhị cũng lôi kéo lão Trịnh Thúc chạy tới boong thuyền, nói là có thứ gì đó đang gõ cửa phòng thuyền trưởng, ban đầu ông ta tưởng là một người trong số đám người lão Yên, nhưng khi mở cửa lại không thấy người nhất thời nổi lên lòng cảnh giác, chờ tiếng gõ cửa chậm lại một chút ông ta liền nhanh chóng chạy ra.
Lão Trịnh Thúc còn nói lúc Trịnh lão nhị kéo ông ta chạy, ông ta cảm giác có thứ gì đó túm lấy ông ta, lúc ông ta quay đầu nhìn thì thứ kia buông ra, như ẩn vào trong sương mù.
Tôi nghe đến sởn gai ốc, cái này nghe như là, giống như là có quỷ!
Lần đầu tiên lão Yên không phản bác tôi, trong mắt cũng là nghi ngờ sâu sắc.
“Không phải.” Âm thanh phản bác truyền đến, tôi kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy lão Trịnh Thúc đang tựa vào nơi đó, sắc mặt đã khôi phục như thường: "Mấy năm nay tôi đã nghe nhiều cũng thấy nhiều thứ thần thần quỷ quỷ, nhưng không có cái nào là thật, còn các người đều là người phát tài nhờ vào người chết, còn tin việc này?”
Nhưng lời nói của ông ta cũng không làm cho sầu lo của chúng tôi giảm bớt, sau khi sương mù dày đặc xuất hiện có rất nhiều chuyện đã vượt qua nhận thức của chúng tôi.
Lão Yên nhìn tôi nửa ngày, giống như mới kịp phản ứng, sau đó kích động xông lên, những người khác cũng một người tiếp một người từ trong cửa chui ra, cũng không thiếu người nào.
Lão Yên đánh giá tôi từ trên xuống dưới thật lâu mới nói ông ấy cho rằng tôi đã chết.
Tôi thấy lạ nên hỏi ông ấy sao lại nghĩ như vậy, tuy rằng đã xảy ra chút trục trặc ở đáy biển, nhưng trên thực tế cũng không gặp phải nguy hiểm gì, vì sao ông ấy lại có ý nghĩ này?
“Tôi truyền tin tức, cậu có nhận được không?” Lão Yên hỏi một câu.
Tôi gật đầu, nói lại tình huống lúc đó một lần, sắc mặt lão Yên lập tức thay đổi, nói không có khả năng, sau khi ông ấy truyền tin tức đi rõ ràng còn đợi trong chốc lát, tôi chậm chạp không có đáp lại, ông ấy mới cảm thấy tôi xảy ra chuyện.
Hơn nữa lúc ấy tình hình khẩn cấp ông ấy mới đi theo lão Trịnh Thúc tới phòng động lực này, nếu không ông ấy nhất định sẽ ở trên đó chờ tôi.
Tôi cau mày, cũng không giải thích được việc này, dây thừng là lão Yên nắm, sau khi tôi leo lên cũng không phát hiện dây thừng xảy ra vấn đề gì.
Lão Yên khoát tay nói việc này trước nhớ kỹ, lát nữa lại nghĩ, trọng điểm hiện tại là trên thuyền này có một thứ vô cùng nguy hiểm, cho dù toàn bộ người trên thuyền liên thủ cũng không nắm chắc mười phần có thể đối phó!
“Không có......” Tôi càng lấy làm lạ, tôi một đường chạy tới, ngoại trừ gặp phải tên điên Trịnh Lãng kia, cũng không có chỗ nào không thích hợp.
Lão Yên kéo tôi đến chính giữa phòng động lực, chỉ chỉ phía trên, vẻ mặt cảnh giác nói ngay sau khi tôi đi xuống biển không lâu, sương mù trên thuyền càng dày hơn, đúng lúc này có một thứ gì đó vọt lên, trong số bọn họ cũng không có người nào nhìn thấy bộ dáng của thứ này, nhưng liên tiếp có người bị đẩy xuống biển, may mắn bọn họ phản ứng nhanh mới giữ chặt mấy người này.
Mà bên phía bọn họ đang cố gắng ra sức, Trịnh lão nhị cũng lôi kéo lão Trịnh Thúc chạy tới boong thuyền, nói là có thứ gì đó đang gõ cửa phòng thuyền trưởng, ban đầu ông ta tưởng là một người trong số đám người lão Yên, nhưng khi mở cửa lại không thấy người nhất thời nổi lên lòng cảnh giác, chờ tiếng gõ cửa chậm lại một chút ông ta liền nhanh chóng chạy ra.
Lão Trịnh Thúc còn nói lúc Trịnh lão nhị kéo ông ta chạy, ông ta cảm giác có thứ gì đó túm lấy ông ta, lúc ông ta quay đầu nhìn thì thứ kia buông ra, như ẩn vào trong sương mù.
Tôi nghe đến sởn gai ốc, cái này nghe như là, giống như là có quỷ!
Lần đầu tiên lão Yên không phản bác tôi, trong mắt cũng là nghi ngờ sâu sắc.
“Không phải.” Âm thanh phản bác truyền đến, tôi kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy lão Trịnh Thúc đang tựa vào nơi đó, sắc mặt đã khôi phục như thường: "Mấy năm nay tôi đã nghe nhiều cũng thấy nhiều thứ thần thần quỷ quỷ, nhưng không có cái nào là thật, còn các người đều là người phát tài nhờ vào người chết, còn tin việc này?”
Nhưng lời nói của ông ta cũng không làm cho sầu lo của chúng tôi giảm bớt, sau khi sương mù dày đặc xuất hiện có rất nhiều chuyện đã vượt qua nhận thức của chúng tôi.
****2
Lão Yên đặt mông ngồi dưới đất, hiếm khi cào cào tóc, điếu thuốc một điếu tiếp một điếu, mỗi điếu hút không đến một nửa đã bị ông ấy buồn bực bóp tắt.
Tôi muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Côn Bố ngăn cản, anh ta làm mấy thủ thế, nhất thời Nha Tử cũng giống như tôi muốn đi khuyên giải an ủi, cũng không có động tĩnh.
Hai mươi phút sau, một bao thuốc lá đã thấy đáy, lão Yên cũng khôi phục bình tĩnh, ông ấy dùng đầu thuốc lá chọc trên mặt đất, gằn từng chữ nói: “Lão Trịnh nói không sai, không phải quỷ, nếu không phải quỷ, như vậy chính là người.”
Người?
Tôi kinh nghi bất định, người nào có thể đánh cho mọi người trở tay không kịp.
Thần sắc lão Yên có chút kỳ dị, sau một lúc lâu mới nói vứt bỏ tất cả những điều không thể, lưu lại chính là đáp án có khả năng nhất.
“Cái gì?” Tôi mơ hồ đoán được nhưng lại không dám tin tưởng.
Lão Yên lại mở miệng, trong giọng nói cất giấu quỷ dị nói không nên lời: "Cô Tứ.”
Quả nhiên... vứt bỏ tất cả những thứ không thực tế, cũng chỉ có điểm này là hợp lý nhất, chỉ có cô ấy mới có bản lĩnh này, nhưng động cơ thì sao?
Cô ấy cũng không cần phải làm hại chúng tôi?
“Sai rồi, ngài ấy đang bảo vệ chúng ta, nhưng ngài ấy lại không tiện lộ diện, cho nên mới cố ý để cho chúng ta nhận ra nguy hiểm, tôi thậm chí hoài nghi tin tức đứt đoạn giữa hai chúng ta cũng là do ngài ấy làm.” Lão Yên sắp xếp lại suy nghĩ, nhanh chóng suy luận.
Tôi đột nhiên nhớ tới một việc, trước khi tôi rời khỏi đáy thuyền đã gặp phải sự công kích của đôi mắt to, sau âm thanh có thứ rơi xuống nước thì đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, nếu như suy đoán của lão Yên chính xác, khi đó người xuống biển chỉ có thể là cô Tứ.
Lão Yên ngữ khí có chút kỳ quái, không hiểu cô Tứ vì sao không thể để cho chúng tôi nhìn thấy.
Tôi sâu kín nói: “Có lẽ không phải là không cho chúng ta nhìn thấy, có thể ngài ấy đang tránh những thứ khác.”
Lão Yên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu không nhúc nhích, tôi cho rằng mình đã nói sai cái gì, không nghĩ tới ông ấy lại vỗ tay một cái nói: “Không sai! Như vậy liền giải thích thông suốt, trong số chúng ta ngài ấy chính là người có mối đe dọa lớn nhất đối với đám yêu ma quỷ quái kia, cho nên ngài ấy mới tránh đi những thứ quỷ quái này, chính là vì muốn đánh cho chúng nó trở tay không kịp.”