← Quay lại trang sách

Chương 789 Ngọc Cửu Long

Tôi thở phào, xoay người chạy trở về, cho dù thân pháp của ông ấy có tác dụng thật thì cũng khó mà cản được hơn trăm con rắn cùng công kích, chỉ cần một con có đột phá thì ông ấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc đi tới chắc phải hơn nửa tiếng, nhưng lúc đi về thì chỉ cần năm phút, cho dù cơ thể bị cành cây đâm vào người thì tôi cũng không thèm để ý.

Tôi lao ra khỏi khu rừng chạy nhanh tới chỗ Côn Bố: "Mau, mau mang theo thuốc độc đi cứu lão Yên, phạm vi 30 mét, có bầy rắn!"

Tôi nói chuyện không rõ đầu đuôi nhưng may mắn Côn Bố nghe hiểu, anh ta nhanh chóng chạy đi sau đó biến mất không thấy.

Giáo sư Hứa giữ chặt lấy tôi, vừa dùng cồn giúp tôi xử lý vết thương vừa hỏi đã xảy ra chuyện gì?

Tôi đơn giản giải thích mấy câu, giáo sư Hứa và lão Hạ hai mắt nhìn nhau, sau đó cùng trầm mặc.

"Có phải thân pháp của lão Yên có vấn đề?" Tôi vội vàng hỏi bọn họ.

Giáo sư Hứa thở dài: "Trên người cậu bây giờ toàn là vết thương, cả người rỉ máu cũng đừng tìm hiểu những chuyện này nữa."

Tôi trầm giọng nói: "Giáo sư Hứa, ông không nói trong lòng tôi càng bất an, vết thương này cũng không thể khôi phục trong thời gian ngắn được."

Giáo sư Hứa thở dài, lâu sau mới nói: "Cậu đã từng nghe qua "bảy bước tới trời" chưa?"

"Bảy bước tới trời"?

Đầu óc tôi mơ hồ, sao nghe giống với mấy chiêu khinh công tôi từng đọc trong thoại bản vậy.

Giáo sư Hứa vừa bôi thuốc cho tôi, vừa chậm rãi giải thích, "bảy bước lên trời" không phải là khinh công mà là một thủ thuật lợi dụng sự mềm dẻo cùng với sự linh hoạt của xương cốt, từ đó sáng tạo ra một thân pháp vô cùng hữu dụng dùng để tránh né địch nhân, nhưng yêu cầu đối với thân thể người sử dụng cũng vô cùng cao. Nếu là người trẻ tuổi dùng thì không sao, nhưng tuổi càng lớn càng dễ xảy ra chuyện.

Tôi nghe xong liền sững người, ý là nói lão Yên rất có thể sẽ bị trật eo gì đó...

Nhưng nếu chỉ có vậy bọn họ cũng không cần phải gạt tôi.

Lão Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, ông ấy nói bản thân không hiểu những người trẻ tuổi như tôi trong đầu đang nghĩ gì, sao có thể chỉ trật eo đơn giản như vậy?

Nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng dẫn đến xương đùi sai vị trí, nháy mắt trở thành người tàn phế, đừng nói là làm nghề này của chúng tôi, dù muốn làm nghề khác cũng khó mà làm được.

Tôi vội vàng muốn đứng dậy, giáo sư Hứa đè tôi trở lại: "Cậu muốn làm gì?"

"Tôi phải đến đó xem thử!" Tôi hét lên.

Giáo sư Hứa kéo tôi lại khuyên nhủ: "Cậu đừng có làm mọi chuyện thêm loạn, Côn Bố đã tới đó rồi, với lại cả người cậu toàn là vết thương chạy đến đó cũng không giúp được gì. Đến lúc đó Côn Bố còn phải chăm sóc cho cậu, chẳng phải là đang làm hại lão Yên sao?"

Nghĩ lại thì đúng là vậy thật, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột, giáo sư Hứa khuyên tôi muốn làm gì cũng phải để cho vết thương lành đã, lão Yên bây giờ không biết ra sao, Nha Tử thì bị thương.

Giờ vẫn chưa tìm được mộ mà đã thảm hại như vậy thì đến lúc xuống mộ còn ra sao nữa?

Lời giáo sư Hứa rõ ràng mạch lạc, tôi kiềm chế sự sốt ruột để cho ông ấy bôi thuốc.

Xào xạt...

Thanh âm rất nhỏ xẹt qua tai, tôi kích động đứng lên, giáo sư Hứa cảm thấy bất đắc dĩ, hỏi tôi làm sao vậy, tôi kích động chỉ tay về phía khu rừng nói: "Bọn họ trở lại rồi!"

Tôi vừa dứt lời, Côn Bố đã đỡ lão Yên đang hấp hối đi từ trong rừng ra, trên người bọn họ đều có vết máu, tôi trở nên căng thẳng, Côn Bố dùng thuốc độc nên trên người bọn họ sẽ không có vết máu do bầy rắn bắn lên, vậy nên đây là của bọn họ?

"Tại sao lại có nhiều máu như vậy?" Tôi vội vàng tiến tới.

Giáo sư Hứa cùng lão Hạ đỡ lấy lão Yên, đặt ông ấy nằm xuống rồi cẩn thận kiểm tra.

Côn Bố lắc đầu nói máu này là do bị cành cây đâm trúng, không có chuyện gì lớn, những con rắn kia nhìn thì đẹp nhưng không xài được, chỉ có một chút độc đã nằm ngửa bụng ra không nhúc nhích.

Nhưng lão Yên vẫn bị một rắn trong đó cắn trúng, lập tức hôn mê.

Anh ta cũng đã nhìn qua vết thương, có lẽ không phải kịch độc, nhưng không biết vì sao thuốc của anh ta lại không có tác dụng.

Giáo sư Hứa và lão Hạ một người thì xem mạch đập, người còn lại thì vén quần áo của lão Yên lên xem vết thương, ngay sau đó cả hai liếc mắt nhìn nhau.

Tôi thấy bọn họ trở nên kỳ lạ thì thắc mắc có phải họ đã phát hiện ra điều gì không?

"Kỳ lạ ở chỗ là chúng tôi không phát hiện ra gì cả." Giáo sư Hứa khó hiểu nói, ông ấy đã nhiều lần nhìn qua các loại vết thương do rắn độc cắn, nhưng loại trên người của lão Yên thì ông ấy chưa từng thấy qua lần nào, đây mới là điểm kỳ lạ.

Kết luận giống với Côn Bố...

Thánh dược Miêu tộc của Côn Bố hầu như đều có thể giải được các loại độc, thế nhưng lại không có hiệu quả đối với lão Yên, đến giáo sư Hứa cũng không có cách...

Tôi dần trở nên nóng này, kéo cánh tay của mọi người cầu xin họ cứu lão Yên.

"Lão Yên là bạn cũ nhiều năm của tôi, cậu yên tâm." Giáo sư Hứa vỗ vai an ủi tôi, sau đó lấy ra một con dao nhọn dùng một ngọn nến hơ nóng, rồi rạch một chữ thập trên vết thương của lão Yên.

Tôi thở phào, xoay người chạy trở về, cho dù thân pháp của ông ấy có tác dụng thật thì cũng khó mà cản được hơn trăm con rắn cùng công kích, chỉ cần một con có đột phá thì ông ấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc đi tới chắc phải hơn nửa tiếng, nhưng lúc đi về thì chỉ cần năm phút, cho dù cơ thể bị cành cây đâm vào người thì tôi cũng không thèm để ý.

Tôi lao ra khỏi khu rừng chạy nhanh tới chỗ Côn Bố: "Mau, mau mang theo thuốc độc đi cứu lão Yên, phạm vi 30 mét, có bầy rắn!"

Tôi nói chuyện không rõ đầu đuôi nhưng may mắn Côn Bố nghe hiểu, anh ta nhanh chóng chạy đi sau đó biến mất không thấy.

Giáo sư Hứa giữ chặt lấy tôi, vừa dùng cồn giúp tôi xử lý vết thương vừa hỏi đã xảy ra chuyện gì?

Tôi đơn giản giải thích mấy câu, giáo sư Hứa và lão Hạ hai mắt nhìn nhau, sau đó cùng trầm mặc.

"Có phải thân pháp của lão Yên có vấn đề?" Tôi vội vàng hỏi bọn họ.

Giáo sư Hứa thở dài: "Trên người cậu bây giờ toàn là vết thương, cả người rỉ máu cũng đừng tìm hiểu những chuyện này nữa."

Tôi trầm giọng nói: "Giáo sư Hứa, ông không nói trong lòng tôi càng bất an, vết thương này cũng không thể khôi phục trong thời gian ngắn được."

Giáo sư Hứa thở dài, lâu sau mới nói: "Cậu đã từng nghe qua "bảy bước tới trời" chưa?"

"Bảy bước tới trời"?

Đầu óc tôi mơ hồ, sao nghe giống với mấy chiêu khinh công tôi từng đọc trong thoại bản vậy.

Giáo sư Hứa vừa bôi thuốc cho tôi, vừa chậm rãi giải thích, "bảy bước lên trời" không phải là khinh công mà là một thủ thuật lợi dụng sự mềm dẻo cùng với sự linh hoạt của xương cốt, từ đó sáng tạo ra một thân pháp vô cùng hữu dụng dùng để tránh né địch nhân, nhưng yêu cầu đối với thân thể người sử dụng cũng vô cùng cao. Nếu là người trẻ tuổi dùng thì không sao, nhưng tuổi càng lớn càng dễ xảy ra chuyện.

Tôi nghe xong liền sững người, ý là nói lão Yên rất có thể sẽ bị trật eo gì đó...

Nhưng nếu chỉ có vậy bọn họ cũng không cần phải gạt tôi.

Lão Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, ông ấy nói bản thân không hiểu những người trẻ tuổi như tôi trong đầu đang nghĩ gì, sao có thể chỉ trật eo đơn giản như vậy?

Nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng dẫn đến xương đùi sai vị trí, nháy mắt trở thành người tàn phế, đừng nói là làm nghề này của chúng tôi, dù muốn làm nghề khác cũng khó mà làm được.

Tôi vội vàng muốn đứng dậy, giáo sư Hứa đè tôi trở lại: "Cậu muốn làm gì?"

"Tôi phải đến đó xem thử!" Tôi hét lên.

Giáo sư Hứa kéo tôi lại khuyên nhủ: "Cậu đừng có làm mọi chuyện thêm loạn, Côn Bố đã tới đó rồi, với lại cả người cậu toàn là vết thương chạy đến đó cũng không giúp được gì. Đến lúc đó Côn Bố còn phải chăm sóc cho cậu, chẳng phải là đang làm hại lão Yên sao?"

Nghĩ lại thì đúng là vậy thật, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột, giáo sư Hứa khuyên tôi muốn làm gì cũng phải để cho vết thương lành đã, lão Yên bây giờ không biết ra sao, Nha Tử thì bị thương.

Giờ vẫn chưa tìm được mộ mà đã thảm hại như vậy thì đến lúc xuống mộ còn ra sao nữa?

Lời giáo sư Hứa rõ ràng mạch lạc, tôi kiềm chế sự sốt ruột để cho ông ấy bôi thuốc.

Xào xạt...

Thanh âm rất nhỏ xẹt qua tai, tôi kích động đứng lên, giáo sư Hứa cảm thấy bất đắc dĩ, hỏi tôi làm sao vậy, tôi kích động chỉ tay về phía khu rừng nói: "Bọn họ trở lại rồi!"

Tôi vừa dứt lời, Côn Bố đã đỡ lão Yên đang hấp hối đi từ trong rừng ra, trên người bọn họ đều có vết máu, tôi trở nên căng thẳng, Côn Bố dùng thuốc độc nên trên người bọn họ sẽ không có vết máu do bầy rắn bắn lên, vậy nên đây là của bọn họ?

"Tại sao lại có nhiều máu như vậy?" Tôi vội vàng tiến tới.

Giáo sư Hứa cùng lão Hạ đỡ lấy lão Yên, đặt ông ấy nằm xuống rồi cẩn thận kiểm tra.

Côn Bố lắc đầu nói máu này là do bị cành cây đâm trúng, không có chuyện gì lớn, những con rắn kia nhìn thì đẹp nhưng không xài được, chỉ có một chút độc đã nằm ngửa bụng ra không nhúc nhích.

Nhưng lão Yên vẫn bị một rắn trong đó cắn trúng, lập tức hôn mê.

Anh ta cũng đã nhìn qua vết thương, có lẽ không phải kịch độc, nhưng không biết vì sao thuốc của anh ta lại không có tác dụng.

Giáo sư Hứa và lão Hạ một người thì xem mạch đập, người còn lại thì vén quần áo của lão Yên lên xem vết thương, ngay sau đó cả hai liếc mắt nhìn nhau.

Tôi thấy bọn họ trở nên kỳ lạ thì thắc mắc có phải họ đã phát hiện ra điều gì không?

"Kỳ lạ ở chỗ là chúng tôi không phát hiện ra gì cả." Giáo sư Hứa khó hiểu nói, ông ấy đã nhiều lần nhìn qua các loại vết thương do rắn độc cắn, nhưng loại trên người của lão Yên thì ông ấy chưa từng thấy qua lần nào, đây mới là điểm kỳ lạ.

Kết luận giống với Côn Bố...

Thánh dược Miêu tộc của Côn Bố hầu như đều có thể giải được các loại độc, thế nhưng lại không có hiệu quả đối với lão Yên, đến giáo sư Hứa cũng không có cách...

Tôi dần trở nên nóng này, kéo cánh tay của mọi người cầu xin họ cứu lão Yên.

"Lão Yên là bạn cũ nhiều năm của tôi, cậu yên tâm." Giáo sư Hứa vỗ vai an ủi tôi, sau đó lấy ra một con dao nhọn dùng một ngọn nến hơ nóng, rồi rạch một chữ thập trên vết thương của lão Yên.