Chương 790 Ngọc Cửu Long
Máu Đen Từ Bên Trong Tràn Ra, Qua Một Phút Cũng Không Thấy Dấu Hiệu Chuyển Thành Màu Đỏ.
Đây là biểu hiện của kịch độc nhưng Côn Bố lại bảo rằng không phải.
Tôi nhìn về phía Côn Bố, thấy anh ta cau mày, hiển nhiên cũng không nghĩ ra điểm này. Tôi nắm chặt tay lão Yên, liên tục suy nghĩ.
"Chuyện này, tôi có lẽ giúp được." Một tiếng nói nhỏ truyền tới, tôi quay đầu nhìn lão Trịnh Thúc đang sợ hãi nhìn chúng tôi, mấy ngày nay ở trên thuyền không hù doạ được bọn họ, nhưng trong nửa ngày này lại dọa bọn họ không nhẹ, tình hình hiện tại tôi cũng không biết nên khóc hay cười.
Tôi vội vàng hỏi: "Biện pháp gì?"
Lão Trịnh Thúc giải thích vì để ức chế vảy trên người không lan ra, nên bọn họ đã nghiên cứu qua rất nhiều loại dược liệu.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bờ biển, trong rừng, đủ thứ thảo dược cơ bản đều dùng qua, thậm chí còn từng bắt rắn bắt trùng nấu thuốc, ông ấy nhìn triệu chứng này rất giống với một thứ thuốc đã từng có người uống vào.
Tôi hỏi ông ấy cuối cùng người nọ thế nào rồi?
"Dĩ nhiên là được cứu sống, nếu không tôi cũng chẳng dám mở miệng nói ra việc này." Lão Trịnh Thúc cười nói.
Ông ấy cũng không nói vòng vo, chỉ là có chút khó xử, nếu muốn cứu lão Yên thì chúng tôi phải lập tức trở lại thuyền vì dược liệu có thể dùng đều ở trên đó.
Nửa ngày đi đường coi như uổng phí, chúng tôi cũng không có ý kiến.
Giáo sư Hứa lấy ra một viên thuốc nói là trước kia Dược Quán Tử còn ở đơn vị đã luyện ra, có thể khiến cho độc phát tán chậm lại. Tôi cõng lão Yên, Côn Bố thì đỡ Nha Tử, một đám người vội vội vàng vàng quay trở về.
****0:
Giày vò một hồi, đến khi tới bờ biển trời cũng đã nhá nhem tối, lão Hạ mở đèn pin lên giúp chúng tôi đi lên thuyền, sau đó còn thắp đèn dầu lên đưa cho mỗi người.
Tôi đưa lão Yên về phòng, đặt ông ấy nằm xuống, trên mặt ông ấy đã không còn sắc đỏ, môi thì cũng đã chuyển sang màu đen.
"Lão Trịnh Thúc, tất cả nhờ vào ông." Tôi làm động tác khom người trước ông ấy. Lão Trịnh Thúc vội vàng khoát tay, kêu thêm đám người Trịnh lão nhị rồi bận rộn chuẩn bị.
Bọn họ vừa đi, Nha Tử liền lo lắng hỏi: "Đám người này có thể tin được không?"
Trong lòng tôi cũng rối ren: "Coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống, tình trạng của lão Yên cũng không thể kéo dài thêm được, thà rằng thử một lần. Nghĩ lại mà xem, hại lão Yên thì bọn họ được lợi gì chứ, nếu như bọn họ nhìn lão Yên không vừa mắt thì thà rằng không ngó ngàng gì tới."
"Cũng đúng." Nha Tử gật đầu, anh ta cũng yên tâm hơn.
Tuy vậy trong lòng tôi cũng không thật sự chắc chắn, người dân thôn Phong Thu lừa chúng tôi một vòng để tự nguyện đi tìm mộ của Trịnh Nhất Tẩu vậy thì lòng tốt kia đáng giá bao nhiêu. Nếu như tôi đánh cược sai thì cái giá phải trả chính là mạng của lão Yên.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để tôi do dự, nếu thật sự do tôi phán đoán sai dẫn đến lão Yên mất mạng thì cùng lắm tôi dùng mạng này trả cho ông ấy là được.
Mọi người vây quanh chỗ của lão Yên, lão Hạ tiếp tục đi giục đám người lão Trịnh Thúc, mỗi lần trở lại sắc mặt lại càng trở nên cổ quái, chúng tôi hỏi ông ấy thì ông ấy cũng bảo không rõ, đợt lát sẽ biết.
Chờ thêm nửa giờ, tình trạng lão Yên hiện giờ chỉ có thở ra chứ không hít vào được bao nhiêu không khí, nếu như không có giáo sư Hứa giữ tôi lại thì suýt chút nữa tôi đã tới phòng của đám người lão Trịnh Thúc quậy banh nóc.
Lão Trịnh Thúc thận trọng bưng một bát thuốc đen thùi lùi đi vào.
Mùi thuốc này rất khó ngửi, nếu lúc lão Yên tỉnh táo mà đưa cho ông ấy uống thì chắc chắn ông ấy sẽ không uống.
"Đây là canh ngũ độc?" Côn Bố ngửi ngửi, sắc mặt cũng thay đổi.
Tôi dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía lão Trịnh Thúc, ông ấy nói: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Năm đó người của thôn chúng tôi đã uống canh ngũ độc này mà khỏi đó."
Ngũ độc bao gồm con rắn, con rết, bò cạp, thằn lằn và con chuột, những thứ này khi tách ra đều có thể làm thuốc giúp chữa bệnh nhưng nếu đặt chung vào một chén thì chính là kịch độc, cho đến bây giờ tôi chưa từng nghe loại canh này có thể giúp chữa bệnh.
"Đưa cho ông ấy uống đi." Côn Bố đột nhiên lên tiếng.
Tôi nghi hoặc nhìn về phía anh ta, chỉ thấy anh ta mím môi không nói gì, tôi liền chất vấn anh ta có phải uống vào cũng chưa chắc sẽ tốt lên?
Anh ta nhìn tôi, gương mặt lộ vẻ giễu cợt: "Vậy cậu có phương pháp nào vẹn toàn hơn không?"
Tôi nghe xong liền im lặng, Côn Bố khoát tay nói: "Dùng đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."
"Côn Bố, cậu nghĩ kĩ rồi chứ." Giáo sư Hứa cũng không biết phải làm sao.
Côn Bố cất cao giọng, hiếm khi nổi giận: "Sao nào, chẳng lẽ chờ cho lão Yên tắt thở rồi đứng đó khóc hả? Lão Trịnh Thúc, đút thuốc cho ông ấy uống!"
Anh ta quyết liệt khiến cho chúng tôi không dám nhiều lời, lão Yên trên giường cũng đang hấp hối, tôi hít một hơi sâu nhận lấy chén thuốc từ tay lão Trịnh Thúc, ông ấy do dự bởi vì thấy thái độ của chúng tôi nên chẳng dám tiến lên một bước.
Tôi bưng chén thuốc đứng bên mép giường, Côn Bố cạy miệng lão Yên để tôi đổ chén thuốc vào.
"Trường An..." Giáo sư Hứa kêu lên một tiếng.
Tôi hơi dừng lại, sau đó không nói lời nào đổ chén thuốc từ từ vào miệng lão Yên.