Chương 791 Ngọc Cửu Long
Bang!
Đút hết thuốc, sức lực trên người tôi dường như cũng bị hút hết, chén thuốc từ trên tay rớt xuống đất vỡ làm hai. Có vài giọt thuốc còn sót lại bắn vào tay khiến tay tôi nổi lên vài vệt bóng nước, có thể thấy thuốc này có độc tính rất mạnh.
Tôi ngồi ngẩn người ở một bên, bên tai là âm thanh ong ong, nhưng tôi đã không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ còn hình ảnh chén thuốc.
"Tỉnh, Tỉnh!" Một tiếng quát to văng vẳng bên tai...
Tôi giật mình một cái, đầu óc hỗn độn dần trở nên tỉnh táo, chỉ thấy gương mặt Nha Tử thình lình xuất hiện trước mắt, tôi vội vàng đẩy anh ta ra.
Nha Tử cười một tiếng, hỏi tôi xảy ra chuyện gì, chỉ đút một chén thuốc mà lại giống như đưa luôn cả linh hồn vào vậy.
Tôi cười khổ không nói gì, thật ra tôi hiểu ý của Côn Bố. Một là ngựa chết chữa thành ngựa sống, hai là cho luôn một liều thuốc mạnh, trước mắt thấy tình hình của lão Yên không ổn, có khi dùng canh ngũ độc lại khá hơn không chừng, dù sao cũng chẳng có cách nào khác.
"Lão Yên... ông ấy sao rồi?" Tôi không dám nhìn ra sau, chỉ cảm thấy cơ bắp trên người cũng trở nên căng cứng.
Sắc mặt Nha Tử trầm xuống, lắc đầu nói vẫn như cũ chỉ là không trở nên xấu đi thôi.
Tôi hít một hơi sâu, anh ta nói không sai, lúc từ trong đảo đi ra tôi đã cảm nhận được hơi thở ngày càng yếu đi của ông ấy, bây giờ ổn định lại cũng coi như là tốt rồi.
Đám người lão Trịnh Thúc không biết đã đi ra ngoài từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại đám người chúng tôi.
Tình trạng của lão Yên dần ổn định thì lại có thêm một vấn đề khác đặt trước mặt chúng tôi - đi tiếp hay dừng lại?
Lần đầu tiên chúng tôi gặp phải tình huống phải trở lại điểm xuất phát, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Nếu đi tiếp, chúng ta cũng chỉ có một cái mạng, chúng tôi còn chưa tìm thấy được bất cứ thứ gì mà đã có ba người bị thương, một người thì còn đang thoi thóp, nếu lại đi tiếp, sợ rằng hòn đảo này sẽ nuốt chửng hết đám người chúng tôi.
Thế nhưng dừng lại thì sao?
Tôi cười khổ lắc đầu, chuyện này càng không thể, nếu lão Yên biết vì mình mà nhiệm vụ này thất bại chắc chắn ông ấy sẽ lại tiếp tục đi thêm một chuyến nữa, vậy thì việc chúng tôi quay trở về cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trong lúc đang do dự, Nha Tử im lặng nhún vai, chuyện này không dễ giải quyết như vậy sao? Nếu trở về cũng vô dụng vậy thì cứ nghỉ ngơi ở nơi này ít hôm rồi đi tiếp, lần đầu tiên bị thua thiệt, lần thứ hai đã có kinh nghiệm sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.
"Nói không sai, chờ lão Yên tỉnh dậy chúng ta sẽ tiếp tục hành động." Tôi siết tay, chúng tôi đã xông qua rất nhiều tòa mộ cổ, chút khó khăn này đừng hòng ngăn được chúng tôi.
Đêm nay tôi, Côn Bố, Nha Tử bị bắt về phòng nghỉ ngơi, giáo sư Hứa và lão Hạ ở lại chăm sóc lão Yên, họ nói nếu có tình huống gì khác thường sẽ đến báo với chúng tôi.
Nhưng tôi lại không yên tâm, kéo túi ngủ chạy tới phòng của lão Yên, giáo sư Hứa cũng không thể lay chuyển được tôi, đành phải cho tôi ngủ ở trong góc phòng.
Tôi ngủ không yên giấc, trong mơ toàn là cảnh tượng bản thân đã bỏ lại lão Yên mà chạy một mình.
"A!"
Tôi chợt bừng tỉnh, hoảng hốt nhìn xung quanh, cho đến khi giáo sư Hứa kêu mấy lần thì tôi mới nhận ra mình vừa nằm mơ.
Nhưng giấc mơ đó cũng quá chân thật...
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía giường mà lão Yên đang nằm, sắc mặt ông ấy dần khá lên dù vẫn còn tái nhợt nhưng màu môi đã sắp trở lại bình thường.
Giáo sư Hứa hỏi tôi có sao không, tôi chỉ lắc đầu cũng không kể lại những gì mình mơ thấy, chỉ là những hình ảnh đó chân thật đến mức khiến người ta sợ hãi, nếu là thật thì...
Tôi ném chuyện quỷ dị này ra sau đầu, để cho giáo sư Hứa đi nghỉ ngơi, còn riêng tôi thì chẳng thể ngủ được.
Giáo sư Hứa cũng đã thấm mệt, nhìn tôi không có vấn đề gì thì mới gật đầu còn nói thêm nếu không chịu được thì phải kêu ông ấy.
Tôi ở bên cạnh lão Yên thêm một tiếng đồng hồ thì cũng dần nghe thấy tiếng hô hấp ổn định của ông ấy, điều này khiến tôi an tâm hơn, cơn buồn ngủ dần đến, tôi nhéo mặt mình một cái để tỉnh táo nhưng cuối cùng không nhịn được.
Đầu va vào giường khiến tôi giật mình, trong nháy mắt hồn cũng quay về.
Sau đó tôi cảm nhận được bên cạnh mình có thêm người, trong lòng kinh hãi, tôi vội rút dao găm ném ra ngoài nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “đinh” ghim vào sàn nhà, không mảy may làm người này bị thương.
Tôi xoay người đá ngang nhưng lại cảm giác được cú đá này hoàn toàn vô ích, vội vàng ngẩng đầu thì thấy một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
"Cô Tứ?" Tôi vui vẻ nói.
Nhưng cô ấy cũng không nhìn tôi, thân hình vừa động đã đi ra khỏi phòng.
Bang!
Đút hết thuốc, sức lực trên người tôi dường như cũng bị hút hết, chén thuốc từ trên tay rớt xuống đất vỡ làm hai. Có vài giọt thuốc còn sót lại bắn vào tay khiến tay tôi nổi lên vài vệt bóng nước, có thể thấy thuốc này có độc tính rất mạnh.
Tôi ngồi ngẩn người ở một bên, bên tai là âm thanh ong ong, nhưng tôi đã không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ còn hình ảnh chén thuốc.
"Tỉnh, Tỉnh!" Một tiếng quát to văng vẳng bên tai...
Tôi giật mình một cái, đầu óc hỗn độn dần trở nên tỉnh táo, chỉ thấy gương mặt Nha Tử thình lình xuất hiện trước mắt, tôi vội vàng đẩy anh ta ra.
Nha Tử cười một tiếng, hỏi tôi xảy ra chuyện gì, chỉ đút một chén thuốc mà lại giống như đưa luôn cả linh hồn vào vậy.
Tôi cười khổ không nói gì, thật ra tôi hiểu ý của Côn Bố. Một là ngựa chết chữa thành ngựa sống, hai là cho luôn một liều thuốc mạnh, trước mắt thấy tình hình của lão Yên không ổn, có khi dùng canh ngũ độc lại khá hơn không chừng, dù sao cũng chẳng có cách nào khác.
"Lão Yên... ông ấy sao rồi?" Tôi không dám nhìn ra sau, chỉ cảm thấy cơ bắp trên người cũng trở nên căng cứng.
Sắc mặt Nha Tử trầm xuống, lắc đầu nói vẫn như cũ chỉ là không trở nên xấu đi thôi.
Tôi hít một hơi sâu, anh ta nói không sai, lúc từ trong đảo đi ra tôi đã cảm nhận được hơi thở ngày càng yếu đi của ông ấy, bây giờ ổn định lại cũng coi như là tốt rồi.
Đám người lão Trịnh Thúc không biết đã đi ra ngoài từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại đám người chúng tôi.
Tình trạng của lão Yên dần ổn định thì lại có thêm một vấn đề khác đặt trước mặt chúng tôi - đi tiếp hay dừng lại?
Lần đầu tiên chúng tôi gặp phải tình huống phải trở lại điểm xuất phát, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Nếu đi tiếp, chúng ta cũng chỉ có một cái mạng, chúng tôi còn chưa tìm thấy được bất cứ thứ gì mà đã có ba người bị thương, một người thì còn đang thoi thóp, nếu lại đi tiếp, sợ rằng hòn đảo này sẽ nuốt chửng hết đám người chúng tôi.
Thế nhưng dừng lại thì sao?
Tôi cười khổ lắc đầu, chuyện này càng không thể, nếu lão Yên biết vì mình mà nhiệm vụ này thất bại chắc chắn ông ấy sẽ lại tiếp tục đi thêm một chuyến nữa, vậy thì việc chúng tôi quay trở về cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trong lúc đang do dự, Nha Tử im lặng nhún vai, chuyện này không dễ giải quyết như vậy sao? Nếu trở về cũng vô dụng vậy thì cứ nghỉ ngơi ở nơi này ít hôm rồi đi tiếp, lần đầu tiên bị thua thiệt, lần thứ hai đã có kinh nghiệm sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.
"Nói không sai, chờ lão Yên tỉnh dậy chúng ta sẽ tiếp tục hành động." Tôi siết tay, chúng tôi đã xông qua rất nhiều tòa mộ cổ, chút khó khăn này đừng hòng ngăn được chúng tôi.
Đêm nay tôi, Côn Bố, Nha Tử bị bắt về phòng nghỉ ngơi, giáo sư Hứa và lão Hạ ở lại chăm sóc lão Yên, họ nói nếu có tình huống gì khác thường sẽ đến báo với chúng tôi.
Nhưng tôi lại không yên tâm, kéo túi ngủ chạy tới phòng của lão Yên, giáo sư Hứa cũng không thể lay chuyển được tôi, đành phải cho tôi ngủ ở trong góc phòng.
Tôi ngủ không yên giấc, trong mơ toàn là cảnh tượng bản thân đã bỏ lại lão Yên mà chạy một mình.
"A!"
Tôi chợt bừng tỉnh, hoảng hốt nhìn xung quanh, cho đến khi giáo sư Hứa kêu mấy lần thì tôi mới nhận ra mình vừa nằm mơ.
Nhưng giấc mơ đó cũng quá chân thật...
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía giường mà lão Yên đang nằm, sắc mặt ông ấy dần khá lên dù vẫn còn tái nhợt nhưng màu môi đã sắp trở lại bình thường.
Giáo sư Hứa hỏi tôi có sao không, tôi chỉ lắc đầu cũng không kể lại những gì mình mơ thấy, chỉ là những hình ảnh đó chân thật đến mức khiến người ta sợ hãi, nếu là thật thì...
Tôi ném chuyện quỷ dị này ra sau đầu, để cho giáo sư Hứa đi nghỉ ngơi, còn riêng tôi thì chẳng thể ngủ được.
Giáo sư Hứa cũng đã thấm mệt, nhìn tôi không có vấn đề gì thì mới gật đầu còn nói thêm nếu không chịu được thì phải kêu ông ấy.
Tôi ở bên cạnh lão Yên thêm một tiếng đồng hồ thì cũng dần nghe thấy tiếng hô hấp ổn định của ông ấy, điều này khiến tôi an tâm hơn, cơn buồn ngủ dần đến, tôi nhéo mặt mình một cái để tỉnh táo nhưng cuối cùng không nhịn được.
Đầu va vào giường khiến tôi giật mình, trong nháy mắt hồn cũng quay về.
Sau đó tôi cảm nhận được bên cạnh mình có thêm người, trong lòng kinh hãi, tôi vội rút dao găm ném ra ngoài nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “đinh” ghim vào sàn nhà, không mảy may làm người này bị thương.
Tôi xoay người đá ngang nhưng lại cảm giác được cú đá này hoàn toàn vô ích, vội vàng ngẩng đầu thì thấy một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
"Cô Tứ?" Tôi vui vẻ nói.
Nhưng cô ấy cũng không nhìn tôi, thân hình vừa động đã đi ra khỏi phòng.
****1:
Ngay sau đó cô ấy nhẹ nhàng nhảy xuống thuyền rồi chạy vào trong đảo nhỏ.
Nhìn thấy vậy tôi theo bản năng chạy đến mạn thuyền nhìn xung quanh, nhưng tôi phát hiện bóng lưng của cô Tứ đã ở phía xa, trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, tốc độ của cô ấy sao lại nhanh như vậy.
Mới vừa rồi còn ở trước mắt tôi, chớp mắt đã biến mất, tôi tự hỏi cho dù là trên đất bằng cũng chưa chắc có được tốc độ như vậy, huống chi nơi này là rừng cây rậm rạp.