← Quay lại trang sách

Chương 792 Ngọc Cửu Long

Tôi đứng ở mạn thuyền do dự không biết có nên đi theo không?

Rốt cuộc trong lòng tôi còn nhiều khúc mắc chờ đợi lời giải thích, ví như cô ấy đã tỉnh lại từ khi nào, tại sao lại một mình đi vào đảo mà không chờ mọi người cùng đi, cô ấy có bí mật gì?

Dọc theo đường đi cô Tứ có quá nhiều hành động khác thường, cô ấy không chỉ tránh kẻ địch vô hình mà còn tránh chúng tôi...

"Cùng đi thử xem, có cái gì ghê gớm mà phải sợ chứ." Tôi âm thầm tự cổ vũ bản thân, sau đó dọc theo phương hướng cô Tứ biến mất mà chạy theo.

Nhưng tại nơi cô Tứ biến mất cũng không để lại một chút dấu vết, cô Tứ như bay qua lùm cây vậy, tôi ngồi xổm nửa ngày cũng không tìm được dấu chân, tức khắc cảm thấy hoảng hốt.

Tôi gãi gãi tóc, chỉ có thể căng da đầu đi thẳng về phía trước.

Cô Tứ xuất hiện vào lúc này chỉ có một mục đích là ngôi mộ cổ đó, cho dù cô ấy đi về hướng nào thì cuối cùng cũng sẽ đến đó.

Mặc dù tốc độ của tôi khá nhanh, mắt thấy trời cũng đã sắp sáng, tôi vẫn không tìm thấy tung tích của cô Tứ.

Tôi có chút thất vọng, lúc tôi rời thuyền cũng không có ai biết nếu còn không trở về có khi nhóm Côn Bố đã sốt ruột muốn chết.

"Mạng của ngài cũng thật không nhỏ!"

Vào lúc tôi trở về đã nghe thấy một âm thanh xa lạ chui vào trong lỗ tai, âm thanh đó cách tôi không quá năm mét.

Tôi vội vàng khom người xuống, cảm thấy may mắn vì nhờ ánh trăng tương đối sáng mà không mở đèn pin, nếu không, với khoảng cách này kiểu gì cũng bị phát hiện.

Tôi không dám tới gần nữa, bởi vì khắp nơi đều là lùm cây nếu tôi đi đường sẽ phát ra tiếng động, đối phương ở phía trước có nghe thấy hay không cũng khó mà nói, nhưng hiện tại không thể tiếp tục gây ra tiếng động.

"Cậu biết rõ tôi không chết được..."

Âm thanh truyền tới lần này là của cô Tứ, không biết vì sao lại khiến tôi sợ hãi.

Âm thanh của cô ấy rõ ràng không có khác biệt so với bình thường, nhưng không mang theo tiên khí ngược lại có cảm giác âm trầm.

Người kia cười lên hai tiếng giọng khàn khàn giống như tiếng cưa gỗ vậy.

Đối phương đột nhiên dừng cười, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Đúng vậy, ngài không chết được, những người bị ngài giết thì cũng không thể sống lại, ngài nói xem ngài nên gặp báo ứng gì mới xứng đáng đây?"

Giết người, báo ứng.

Trong đầu tôi tràn ngập nghi vấn, lời này giống như là muốn báo thù.

Cô Tứ khẽ thở dài: "Hiện tại tôi thế này chẳng lẽ chưa phải là báo ứng sao?"

Ngực tôi đau nhói, lời của cô ấy mang vẻ cô đơn mà tôi chưa từng nghe qua, ở 701 cô ấy luôn là một nơi dựa dẫm vững chắc, chỉ cần có cô ấy bên cạnh thì chúng tôi đã có thể yên lòng nhưng không ai nghĩ rằng cô ấy cũng có những cảm xúc của riêng mình, tuy rằng chính bản thân cô ấy không muốn biểu lộ ra.

Trong rừng hai người này lời qua tiếng lại, tôi nghe hồi lâu mới hiểu, hình như cô Tứ đã giết toàn bộ người trong thôn của người này, vì vậy người này mới tìm kiếm cô Tứ để báo thù.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cô Tứ dường như cũng không lẩn tránh, nhưng lần nào người này cũng đều không giết được cô Tứ, dẫn đến oán giận trong lòng ngày càng sâu.

"Nói chuyện khác đi..." Cô Tứ có chút mệt mỏi, âm thanh cũng dịu lại: "Cậu làm cách nào để theo tới được đây, trước đó thứ ở trong sương mù dày đặc có phải là cậu làm không.”

Người này có thái độ rất phách lối, nói bản thân tới đây không liên quan đến cô Tứ, nếu cô Tứ cảm thấy áy náy thì nên tự sát trước mặt đối phương đi.

Cô Tứ hồi lâu không lên tiếng, lòng tôi cũng sợ hãi, sợ rằng cô ấy luẩn quẩn trong lòng mà tự đi tìm cái chết.

Đây cũng không phải do tôi đang suy nghĩ lung tung, sau khi trở về từ núi Cửu Hoa không hiểu sao cô Tứ lại tự vạch bí mật mình là nữ, sau đó lại có thêm ba năm kì hạn với lão Yên.

Có quá nhiều dấu hiệu không lành, tôi luôn có cảm giác cô ấy sẽ ra đi vào một ngày nào đó.

Tôi đợi một hồi cũng không nghe thấy tiếng cô Tứ đáp lại, nhất thời nóng nảy, cũng không để ý tới việc sẽ bị phát hiện mà chạy về phía trước.

Hả?

Tôi vừa nhấc chân đã cảm giác được toàn bộ cơ thể trở nên nặng nề, căn bản không thể nhúc nhích được. Tôi muốn mở miệng ngăn cản cô Tứ trước khi cô ấy làm ra chuyện dại dột, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.

Tại sao lại như vậy?

Trong lòng tôi hoảng hốt, cố gắng vùng vẫy, nhưng tôi phát hiện càng giãy dụa thì thân thể càng nặng nề, tôi lập tức không dám động đậy nữa, nếu không kiểu gì cơ thể của tôi cũng sẽ té ngã xuống chỗ này, đến lúc đó lại mang thêm phiền phức cho cô Tứ.

"Cô Tứ, tôi biết ngài thần thông quảng đại, nhân vật nhỏ như tôi không có cách nào báo thù cho cả thôn nhưng tôi muốn một câu trả lời, vì sao năm đó ngài lại giết bọn họ? Nếu không có bọn họ thì bây giờ dù ngài không chết thì cũng không thể thoải mái như này?"

Tiếng của người kia có chút bi thương, nói mình tìm kiếm mười năm chỉ để trả thù vậy nên cho dù không có kết quả thì ít nhất cũng cần một câu trả lời thoả đáng.

Mười năm?

Mười năm trước cô Tứ bao nhiêu tuổi chứ?

Tôi nghĩ đến lời của lão Yên từng nói, mười năm trước ông ấy đã gặp cô Tứ, dáng vẻ lúc đó so với bây giờ cũng không khác là bao.

Tôi đứng ở mạn thuyền do dự không biết có nên đi theo không?

Rốt cuộc trong lòng tôi còn nhiều khúc mắc chờ đợi lời giải thích, ví như cô ấy đã tỉnh lại từ khi nào, tại sao lại một mình đi vào đảo mà không chờ mọi người cùng đi, cô ấy có bí mật gì?

Dọc theo đường đi cô Tứ có quá nhiều hành động khác thường, cô ấy không chỉ tránh kẻ địch vô hình mà còn tránh chúng tôi...

"Cùng đi thử xem, có cái gì ghê gớm mà phải sợ chứ." Tôi âm thầm tự cổ vũ bản thân, sau đó dọc theo phương hướng cô Tứ biến mất mà chạy theo.

Nhưng tại nơi cô Tứ biến mất cũng không để lại một chút dấu vết, cô Tứ như bay qua lùm cây vậy, tôi ngồi xổm nửa ngày cũng không tìm được dấu chân, tức khắc cảm thấy hoảng hốt.

Tôi gãi gãi tóc, chỉ có thể căng da đầu đi thẳng về phía trước.

Cô Tứ xuất hiện vào lúc này chỉ có một mục đích là ngôi mộ cổ đó, cho dù cô ấy đi về hướng nào thì cuối cùng cũng sẽ đến đó.

Mặc dù tốc độ của tôi khá nhanh, mắt thấy trời cũng đã sắp sáng, tôi vẫn không tìm thấy tung tích của cô Tứ.

Tôi có chút thất vọng, lúc tôi rời thuyền cũng không có ai biết nếu còn không trở về có khi nhóm Côn Bố đã sốt ruột muốn chết.

"Mạng của ngài cũng thật không nhỏ!"

Vào lúc tôi trở về đã nghe thấy một âm thanh xa lạ chui vào trong lỗ tai, âm thanh đó cách tôi không quá năm mét.

Tôi vội vàng khom người xuống, cảm thấy may mắn vì nhờ ánh trăng tương đối sáng mà không mở đèn pin, nếu không, với khoảng cách này kiểu gì cũng bị phát hiện.

Tôi không dám tới gần nữa, bởi vì khắp nơi đều là lùm cây nếu tôi đi đường sẽ phát ra tiếng động, đối phương ở phía trước có nghe thấy hay không cũng khó mà nói, nhưng hiện tại không thể tiếp tục gây ra tiếng động.

"Cậu biết rõ tôi không chết được..."

Âm thanh truyền tới lần này là của cô Tứ, không biết vì sao lại khiến tôi sợ hãi.

Âm thanh của cô ấy rõ ràng không có khác biệt so với bình thường, nhưng không mang theo tiên khí ngược lại có cảm giác âm trầm.

Người kia cười lên hai tiếng giọng khàn khàn giống như tiếng cưa gỗ vậy.

Đối phương đột nhiên dừng cười, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Đúng vậy, ngài không chết được, những người bị ngài giết thì cũng không thể sống lại, ngài nói xem ngài nên gặp báo ứng gì mới xứng đáng đây?"

Giết người, báo ứng.

Trong đầu tôi tràn ngập nghi vấn, lời này giống như là muốn báo thù.

Cô Tứ khẽ thở dài: "Hiện tại tôi thế này chẳng lẽ chưa phải là báo ứng sao?"

Ngực tôi đau nhói, lời của cô ấy mang vẻ cô đơn mà tôi chưa từng nghe qua, ở 701 cô ấy luôn là một nơi dựa dẫm vững chắc, chỉ cần có cô ấy bên cạnh thì chúng tôi đã có thể yên lòng nhưng không ai nghĩ rằng cô ấy cũng có những cảm xúc của riêng mình, tuy rằng chính bản thân cô ấy không muốn biểu lộ ra.

Trong rừng hai người này lời qua tiếng lại, tôi nghe hồi lâu mới hiểu, hình như cô Tứ đã giết toàn bộ người trong thôn của người này, vì vậy người này mới tìm kiếm cô Tứ để báo thù.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cô Tứ dường như cũng không lẩn tránh, nhưng lần nào người này cũng đều không giết được cô Tứ, dẫn đến oán giận trong lòng ngày càng sâu.

"Nói chuyện khác đi..." Cô Tứ có chút mệt mỏi, âm thanh cũng dịu lại: "Cậu làm cách nào để theo tới được đây, trước đó thứ ở trong sương mù dày đặc có phải là cậu làm không.”

Người này có thái độ rất phách lối, nói bản thân tới đây không liên quan đến cô Tứ, nếu cô Tứ cảm thấy áy náy thì nên tự sát trước mặt đối phương đi.

Cô Tứ hồi lâu không lên tiếng, lòng tôi cũng sợ hãi, sợ rằng cô ấy luẩn quẩn trong lòng mà tự đi tìm cái chết.

Đây cũng không phải do tôi đang suy nghĩ lung tung, sau khi trở về từ núi Cửu Hoa không hiểu sao cô Tứ lại tự vạch bí mật mình là nữ, sau đó lại có thêm ba năm kì hạn với lão Yên.

Có quá nhiều dấu hiệu không lành, tôi luôn có cảm giác cô ấy sẽ ra đi vào một ngày nào đó.

Tôi đợi một hồi cũng không nghe thấy tiếng cô Tứ đáp lại, nhất thời nóng nảy, cũng không để ý tới việc sẽ bị phát hiện mà chạy về phía trước.

Hả?

Tôi vừa nhấc chân đã cảm giác được toàn bộ cơ thể trở nên nặng nề, căn bản không thể nhúc nhích được. Tôi muốn mở miệng ngăn cản cô Tứ trước khi cô ấy làm ra chuyện dại dột, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.

Tại sao lại như vậy?

Trong lòng tôi hoảng hốt, cố gắng vùng vẫy, nhưng tôi phát hiện càng giãy dụa thì thân thể càng nặng nề, tôi lập tức không dám động đậy nữa, nếu không kiểu gì cơ thể của tôi cũng sẽ té ngã xuống chỗ này, đến lúc đó lại mang thêm phiền phức cho cô Tứ.

"Cô Tứ, tôi biết ngài thần thông quảng đại, nhân vật nhỏ như tôi không có cách nào báo thù cho cả thôn nhưng tôi muốn một câu trả lời, vì sao năm đó ngài lại giết bọn họ? Nếu không có bọn họ thì bây giờ dù ngài không chết thì cũng không thể thoải mái như này?"

Tiếng của người kia có chút bi thương, nói mình tìm kiếm mười năm chỉ để trả thù vậy nên cho dù không có kết quả thì ít nhất cũng cần một câu trả lời thoả đáng.

Mười năm?

Mười năm trước cô Tứ bao nhiêu tuổi chứ?

Tôi nghĩ đến lời của lão Yên từng nói, mười năm trước ông ấy đã gặp cô Tứ, dáng vẻ lúc đó so với bây giờ cũng không khác là bao.