Chương 793 Ngọc Cửu Long
Cô Tứ trầm mặc, ngay lúc tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ không trả lời thì cô ấy đã mở miệng nói: "Cậu thật sự muốn biết?"
Người kia không lên tiếng, chắc có lẽ là gật đầu bởi vì cô Tứ đã tiếp tục nói: "Nếu tôi nói lúc đó tôi không giết bọn họ thì bọn họ cũng sẽ biến thành một cái xác không hồn, vậy cậu có tin không?"
Người kia dĩ nhiên không tin, tức giận chỉ trích cô Tứ đã tự tạo ra một cái cớ.
"Cậu muốn biết lý do thì tôi cũng đã nói rồi, nếu cậu không tin thì cứ tiếp tục tìm cách giết tôi đi. Nhưng hôm nay cậu phải nói rõ ràng làm sao cậu có thể đến được hòn đảo này, chuyện của thôn Phong Thu cậu biết được bao nhiêu, người của 701 gặp nạn ở thôn Phong Thu có phải do cậu nhúng tay không?" Cô Tứ hỏi liền một mạch.
Người kia cười nhạt một tiếng: "Thì ra cũng có chuyện mà ngài không biết? Muốn biết à, vậy thì đến điện Diêm Vương mà hỏi."
Nói xong câu cuối cùng người kia giận dữ hét lớn, âm thanh vừa dứt tôi dường như cảm nhận được một chút chấn động, sau đó là một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc ảnh hưởng đến cả chỗ mà tôi đang đứng.
Tôi bị chấn động, đập mạnh xuống mặt đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng cũng theo đó mà chạy loạn, âm thanh ong ong ngăn cản tôi nghe những âm thanh khác, bên cạnh giống như có người đang thì thầm bên tai nhưng tôi lại nghe không rõ.
Qua hồi lâu tôi mới dịu lại, chậm rãi chống người ngồi quỳ trên mặt đất, sau đó cảnh tưởng trước mắt khiến tôi sợ ngây người.
Chỉ thấy ở trước mặt xuất hiện một hố sâu có đường kính khoảng hai mét, nếu vừa rồi tôi lăn một vòng thì có thể đã ngã vào trong đó, mà bên cạnh hố sâu là cây cối đang cháy chiếu sáng toàn bộ màn đêm.
Người kia vậy mà chôn thuốc nổ ở nơi này, muốn cùng cô Tứ mạng đổi mạng.
Tôi vội vàng chống thân thể chạy đến chỗ hố sâu nhìn xuống dưới, thỉnh thoảng còn thấy được chân tay gãy cùng với những mảnh thịt. Trong lòng tôi căng thẳng, nghe âm thanh có thể đoán được lúc nổ mạnh cô Tứ đang ở vị trí trung tâm, vậy những mảnh thịt này...
Cô Tứ trầm mặc, ngay lúc tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ không trả lời thì cô ấy đã mở miệng nói: "Cậu thật sự muốn biết?"
Người kia không lên tiếng, chắc có lẽ là gật đầu bởi vì cô Tứ đã tiếp tục nói: "Nếu tôi nói lúc đó tôi không giết bọn họ thì bọn họ cũng sẽ biến thành một cái xác không hồn, vậy cậu có tin không?"
Người kia dĩ nhiên không tin, tức giận chỉ trích cô Tứ đã tự tạo ra một cái cớ.
"Cậu muốn biết lý do thì tôi cũng đã nói rồi, nếu cậu không tin thì cứ tiếp tục tìm cách giết tôi đi. Nhưng hôm nay cậu phải nói rõ ràng làm sao cậu có thể đến được hòn đảo này, chuyện của thôn Phong Thu cậu biết được bao nhiêu, người của 701 gặp nạn ở thôn Phong Thu có phải do cậu nhúng tay không?" Cô Tứ hỏi liền một mạch.
Người kia cười nhạt một tiếng: "Thì ra cũng có chuyện mà ngài không biết? Muốn biết à, vậy thì đến điện Diêm Vương mà hỏi."
Nói xong câu cuối cùng người kia giận dữ hét lớn, âm thanh vừa dứt tôi dường như cảm nhận được một chút chấn động, sau đó là một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc ảnh hưởng đến cả chỗ mà tôi đang đứng.
Tôi bị chấn động, đập mạnh xuống mặt đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng cũng theo đó mà chạy loạn, âm thanh ong ong ngăn cản tôi nghe những âm thanh khác, bên cạnh giống như có người đang thì thầm bên tai nhưng tôi lại nghe không rõ.
Qua hồi lâu tôi mới dịu lại, chậm rãi chống người ngồi quỳ trên mặt đất, sau đó cảnh tưởng trước mắt khiến tôi sợ ngây người.
Chỉ thấy ở trước mặt xuất hiện một hố sâu có đường kính khoảng hai mét, nếu vừa rồi tôi lăn một vòng thì có thể đã ngã vào trong đó, mà bên cạnh hố sâu là cây cối đang cháy chiếu sáng toàn bộ màn đêm.
Người kia vậy mà chôn thuốc nổ ở nơi này, muốn cùng cô Tứ mạng đổi mạng.
Tôi vội vàng chống thân thể chạy đến chỗ hố sâu nhìn xuống dưới, thỉnh thoảng còn thấy được chân tay gãy cùng với những mảnh thịt. Trong lòng tôi căng thẳng, nghe âm thanh có thể đoán được lúc nổ mạnh cô Tứ đang ở vị trí trung tâm, vậy những mảnh thịt này...
****2:
"Cô Tứ!" Đôi mắt tôi ngập nước, tôi nằm bên miệng hố chịu đựng hơi nóng và tro bụi giơ đèn pin chiếu xuống đáy hố.
Cô Tứ luôn mặc quần áo trắng, vụ nổ tuy mạnh nhưng thời gian qua chưa lâu nếu như cô ấy nằm trong này thì nhất định sẽ lưu lại vài mảnh quần áo.
Không có!
Tôi nhìn thêm lần nữa, trong hố chỉ có một ít vải màu xám tro, lòng tôi chợt thả lỏng, đây chắc chắn không phải cô Tứ.
Tôi kiềm chế hưng phấn, cẩn thận tìm thêm một lần, sau đó thở phào nhẹ nhõm... Thực sự không có, vậy cô Tứ chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
Tôi hít sâu một hơi rồi lập tức đứng dậy, cô Tứ không có ở trong hố vậy chỉ có thể là nhân lúc chưa nổ cô ấy đã kịp tránh khỏi. Tốc độ của cô ấy thì tôi cũng đã từng chứng kiến, rất có khả năng sẽ tránh được trước khi vụ nổ xảy ra.
Tôi chậm chạp rời đi, mỗi lần nhấc bước cơ thể liền cảm nhận được cơn đau nhoi nhói, vết thương lúc trưa vẫn còn chưa lành, lại thêm vết thương mới do vụ nổ gây ra, tuy vậy tôi vẫn cố chịu đựng tiếp tục tìm kiếm cô Tứ.
"Cô Tứ." Tôi gân cổ kêu lên, nhưng bởi vì vừa mới bị sặc bởi bụi đất nên âm thanh khàn đặc không thể kêu lớn.
Tôi vừa tìm kiếm xung quanh miệng hố, vừa luôn miệng gọi lớn nhưng không nhận được lời đáp lại nào của cô Tứ, lòng tôi nặng nề, chẳng nhẽ quần áo cũng bị thiêu sạch nên mới không còn dấu vết gì?
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy khả năng này rất lớn, sức lực cả người tôi như bị rút cạn, miễn cưỡng mới chống đỡ được nhưng nháy mắt sức lực đã không còn, cả người nghiêng về phía trước sau đó ngã quỵ xuống đất.
"Cô Tứ..."
Tôi gào lên một tiếng, tay bấu chặt mặt đất gắng sức giữ cho mình không hôn mê.
Đột nhiên có một bóng người che khuất trước mắt tôi, tôi cố sức ngẩng đầu nhìn thì thấy cô Tứ đang hờ hững nhìn tôi chằm chằm, dường như không hiểu tôi đang làm gì.
"Ngài có sao không?" Tôi thều thào nói.
Nhưng chưa kịp chờ cô Tứ đáp lại thì tôi đã lăn ra hôn mê bất tỉnh, nguyên nhân có lẽ là do gánh nặng trong lòng đã được buông xuống cùng với những vết thương chi chít khắp người.
Trong lúc mơ màng dường như tôi cảm nhận được cô Tứ đã ôm tôi lên, nhẹ nhàng quay trở về con đường cũ.
Cô ấy ôm tôi trở về thuyền, tôi thoáng nghe thấy âm thanh của đám người Côn Bố vây quanh mình, còn có tiếng la om sòm của Nha Tử, khiến tôi cảm thấy khó chịu muốn bò dậy đánh anh ta một trận, nhưng đầu thật sự rất đau.
Qua một lúc lâu tôi mới được đặt lên giường, sau khi chung quanh hoàn toàn yên tĩnh thì tôi mới chìm vào giấc ngủ.
Tôi tỉnh lại trong sự đau nhức bủa vây, ngồi ở trên giường ngẩn ngơ một hồi mới lấy lại tinh thần, nếu không phải vết thương từ trận nổ hôm qua còn trên người thì tôi đã nghi ngờ rằng cảnh tượng hôm qua là do mình nằm mơ.
Đùng đùng!
Tiếng gõ cửa vang lên, theo đó là âm thanh ồn ào của Nha Tư hỏi tôi đã rời giường chưa, khiến đầu tôi càng thêm đau nhức.
Tôi còn chưa kịp mở miệng đáp thì anh ta đã tự mở cửa bước vào, trên tay còn cầm theo chén cháo trắng như đang hiến vật quý: "Đây là công sức hai tiếng đồng hồ của ông đây, ráng ăn chút đi, thầy nói cậu bây giờ chỉ có thể ăn thứ này."