← Quay lại trang sách

Chương 794 Ngọc Cửu Long

Lưng anh đã đỡ rồi hả?" Tôi nhận lấy chén cháo ăn một miếng, hương vị thơm ngon tràn ngập trong khoang miệng, tôi cũng không nói gì, chỉ là có chút ngạc nhiên khi thấy Nha Tử tràn đầy sức sống.

Anh ta gãi đầu, nói rằng bản thân cũng không rõ, dù sao ngủ một giấc dậy thì đã không còn thấy đau nữa, giống như vết thương kia chưa từng xuất hiện vậy.

Tôi ăn cháo xong, đầu vẫn còn đau nhức nên đã khoát tay bảo anh ta rằng mình còn muốn ngủ thêm một lát, Nha Tử cũng thức thời mà bưng chén đi ra.

"Khoan đã, chờ chút!" Tôi cao giọng kêu lên, Nha Tử bị tiếng kêu của tôi làm giật mình, xém chút ném bay cái chén.

Anh ta tức giận nói: "Sao lại la lên bất chợt thế, có chuyện gì?"

"Cô Tứ có khỏe không?" Tôi lo lắng hỏi, hôm qua trước khi hôn mê tôi chỉ kịp liếc nhìn một cái, cũng không chú ý đến cô ấy có bị thương không.

Nha Tử vỗ vào bả vai đang bị thương của tôi, mập mờ cười: "Sao vậy, cậu lo cho bản thân mình đi, cô Tứ đến một sợi tóc cũng không bị gì, an tâm đi."

"Thật ư?" Tôi kinh ngạc.

Nha Tử đẩy kính râm lên, cười nói: "Tôi lừa gạt cậu thì có chỗ tốt gì chứ, được rồi, dưỡng thương là chuyện quan trọng nhất hiện giờ đấy."

Nói xong anh ta liền mở cửa rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm nhưng tôi không nghe rõ lời anh ta nói, dù sao cũng không phải là lời tốt đẹp gì, tôi cũng không quan tâm nữa.

Trên người tôi vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cứ tưởng cũng không có vấn đề gì, ai ngờ đến xế chiều đột nhiên lên cơn sốt cao.

Giáo sư Hứa chạy qua nhìn liền bảo là do vết thương mới bị nhiễm trùng, nhất định phải xử lý vết thương sạch sẽ, nếu không, có khi mạng cũng chẳng còn.

Phương pháp xử lý sạch sẽ vết thương là cắt bỏ những phần thịt bị thối rữa, sau khi máu biến thành màu đỏ rồi băng bó lại, qua mấy ngày là có thể khoẻ lại.

Giáo sư Hứa nói rằng thuốc tê tương đối khó mang theo nên lúc đi đã bỏ lại, giờ xử lý vết thương cho tôi nhất định sẽ rất đau.

Tôi thì không để ý lắm, lúc trước xử lý vết loét hình mặt người tôi còn chịu được, chút đau này tính là gì.

Nhưng ông ấy không yên tâm, bảo Côn Bố và Nha Tử cùng nhau đè tôi lại, nhét cây vào trong miệng tôi, lấy con dao hơ qua ngọn đèn dầu sau đó mới bắt đầu làm.

Tôi không nhịn được bèn hít một hơi, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy xuống, gân xanh trên mặt cũng nhịn không được mà nảy lên, chỉ là cơ thể tôi cũng không nhúc nhích.

Giáo sư Hứa nhìn tôi gật đầu đầy tán thưởng, rồi tăng nhanh tốc độ xử lý. Mỗi lần ông ấy xử lý một miệng vết thương thì Nha Tử sẽ nhanh chóng rãi thuốc rồi băng bó kỹ, một trận dày vò như vậy kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, cả người tôi bị mồ hôi lạnh làm ẩm ướt. Nha Tử không thể không giúp tôi lau mồ hôi, phòng ngừa mồ hôi chảy vào miệng vết thương lại tiếp tục khiến nó trở nặng.

"Được rồi." Giáo sư Hứa thở ra một hơi dài, chậm rãi đứng thẳng người dậy, vui mừng nói không còn chuyện gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần tôi chú ý ăn uống thanh đạm một chút, nghỉ ngơi hai ngày nữa là được.

Tôi cười khổ: "Trên thuyền này muốn không ăn thanh đạm cũng khó à."

Giáo sư Hứa trợn mắt nhìn tôi, kêu Nha Tử chăm sóc tôi cẩn thận, sau đó mang theo Côn Bố rời đi, nói là đến thăm lão Yên.

Tôi hỏi lão Yên thế nào rồi, ông ấy cười trả lời: "Đã không sao rồi, độc tố đã thải ra hết."

"Cậu lo nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đừng có mà lo cái này cái kia, rồi lúc nào mới lo cho mình?" Nha Tử tức giận ấn tôi xuống.

Tôi cười, cũng không tranh cãi với anh ta, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sau khi băng bó xong tôi thật sự mệt mỏi, cũng không còn sức mà ngồi cãi cọ với anh ta.

Lần này chúng tôi cũng không vội được, toàn bộ đội ngũ ít nhiều đều bị thương, chỉ có thể chờ cơ thể tốt lên rồi mới tiếp tục xuất phát, nếu không rất có thể lại xảy ra tình trạng đi được nửa đường rồi quay lại.

Tôi dưỡng bệnh đến ngày thứ hai thì mới có cơ hội gặp được hai người mà bản thân mong nhớ nhất.

Buổi sáng lão Yên chưa khỏi bệnh hẳn đã trực tiếp xông vào phòng, theo sau là giáo sư Hứa đang cố can ngăn, lão Yên vừa bước vào đã mắng một trận.

"Bản thân cậu có mấy cân mấy lượng cậu không biết hả? Tại sao nhất định phải chạy theo cô Tứ chứ?"

"Nếu cậu xảy ra chuyện gì trên hòn đảo này, tôi biết ăn nói thế nào với đội trưởng Trần, với cha cậu?"

"Trường An, không phải tôi đã nói với cậu, cậu vốn là một đứa trẻ chững chạc, ổn trọng nên lúc này tôi mới nổi lên tâm tư chậm rãi giao gánh nặng trên vai cho cậu, nhưng cậu sao ngày càng khiến tôi không yên tâm như vậy chứ."

"Lưng anh đã đỡ rồi hả?" Tôi nhận lấy chén cháo ăn một miếng, hương vị thơm ngon tràn ngập trong khoang miệng, tôi cũng không nói gì, chỉ là có chút ngạc nhiên khi thấy Nha Tử tràn đầy sức sống.

Anh ta gãi đầu, nói rằng bản thân cũng không rõ, dù sao ngủ một giấc dậy thì đã không còn thấy đau nữa, giống như vết thương kia chưa từng xuất hiện vậy.

Tôi ăn cháo xong, đầu vẫn còn đau nhức nên đã khoát tay bảo anh ta rằng mình còn muốn ngủ thêm một lát, Nha Tử cũng thức thời mà bưng chén đi ra.

"Khoan đã, chờ chút!" Tôi cao giọng kêu lên, Nha Tử bị tiếng kêu của tôi làm giật mình, xém chút ném bay cái chén.

Anh ta tức giận nói: "Sao lại la lên bất chợt thế, có chuyện gì?"

"Cô Tứ có khỏe không?" Tôi lo lắng hỏi, hôm qua trước khi hôn mê tôi chỉ kịp liếc nhìn một cái, cũng không chú ý đến cô ấy có bị thương không.

Nha Tử vỗ vào bả vai đang bị thương của tôi, mập mờ cười: "Sao vậy, cậu lo cho bản thân mình đi, cô Tứ đến một sợi tóc cũng không bị gì, an tâm đi."

"Thật ư?" Tôi kinh ngạc.

Nha Tử đẩy kính râm lên, cười nói: "Tôi lừa gạt cậu thì có chỗ tốt gì chứ, được rồi, dưỡng thương là chuyện quan trọng nhất hiện giờ đấy."

Nói xong anh ta liền mở cửa rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm nhưng tôi không nghe rõ lời anh ta nói, dù sao cũng không phải là lời tốt đẹp gì, tôi cũng không quan tâm nữa.

Trên người tôi vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cứ tưởng cũng không có vấn đề gì, ai ngờ đến xế chiều đột nhiên lên cơn sốt cao.

Giáo sư Hứa chạy qua nhìn liền bảo là do vết thương mới bị nhiễm trùng, nhất định phải xử lý vết thương sạch sẽ, nếu không, có khi mạng cũng chẳng còn.

Phương pháp xử lý sạch sẽ vết thương là cắt bỏ những phần thịt bị thối rữa, sau khi máu biến thành màu đỏ rồi băng bó lại, qua mấy ngày là có thể khoẻ lại.

Giáo sư Hứa nói rằng thuốc tê tương đối khó mang theo nên lúc đi đã bỏ lại, giờ xử lý vết thương cho tôi nhất định sẽ rất đau.

Tôi thì không để ý lắm, lúc trước xử lý vết loét hình mặt người tôi còn chịu được, chút đau này tính là gì.

Nhưng ông ấy không yên tâm, bảo Côn Bố và Nha Tử cùng nhau đè tôi lại, nhét cây vào trong miệng tôi, lấy con dao hơ qua ngọn đèn dầu sau đó mới bắt đầu làm.

Tôi không nhịn được bèn hít một hơi, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy xuống, gân xanh trên mặt cũng nhịn không được mà nảy lên, chỉ là cơ thể tôi cũng không nhúc nhích.

Giáo sư Hứa nhìn tôi gật đầu đầy tán thưởng, rồi tăng nhanh tốc độ xử lý. Mỗi lần ông ấy xử lý một miệng vết thương thì Nha Tử sẽ nhanh chóng rãi thuốc rồi băng bó kỹ, một trận dày vò như vậy kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, cả người tôi bị mồ hôi lạnh làm ẩm ướt. Nha Tử không thể không giúp tôi lau mồ hôi, phòng ngừa mồ hôi chảy vào miệng vết thương lại tiếp tục khiến nó trở nặng.

"Được rồi." Giáo sư Hứa thở ra một hơi dài, chậm rãi đứng thẳng người dậy, vui mừng nói không còn chuyện gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần tôi chú ý ăn uống thanh đạm một chút, nghỉ ngơi hai ngày nữa là được.

Tôi cười khổ: "Trên thuyền này muốn không ăn thanh đạm cũng khó à."

Giáo sư Hứa trợn mắt nhìn tôi, kêu Nha Tử chăm sóc tôi cẩn thận, sau đó mang theo Côn Bố rời đi, nói là đến thăm lão Yên.

Tôi hỏi lão Yên thế nào rồi, ông ấy cười trả lời: "Đã không sao rồi, độc tố đã thải ra hết."

"Cậu lo nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đừng có mà lo cái này cái kia, rồi lúc nào mới lo cho mình?" Nha Tử tức giận ấn tôi xuống.

Tôi cười, cũng không tranh cãi với anh ta, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sau khi băng bó xong tôi thật sự mệt mỏi, cũng không còn sức mà ngồi cãi cọ với anh ta.

Lần này chúng tôi cũng không vội được, toàn bộ đội ngũ ít nhiều đều bị thương, chỉ có thể chờ cơ thể tốt lên rồi mới tiếp tục xuất phát, nếu không rất có thể lại xảy ra tình trạng đi được nửa đường rồi quay lại.

Tôi dưỡng bệnh đến ngày thứ hai thì mới có cơ hội gặp được hai người mà bản thân mong nhớ nhất.

Buổi sáng lão Yên chưa khỏi bệnh hẳn đã trực tiếp xông vào phòng, theo sau là giáo sư Hứa đang cố can ngăn, lão Yên vừa bước vào đã mắng một trận.

"Bản thân cậu có mấy cân mấy lượng cậu không biết hả? Tại sao nhất định phải chạy theo cô Tứ chứ?"

"Nếu cậu xảy ra chuyện gì trên hòn đảo này, tôi biết ăn nói thế nào với đội trưởng Trần, với cha cậu?"

"Trường An, không phải tôi đã nói với cậu, cậu vốn là một đứa trẻ chững chạc, ổn trọng nên lúc này tôi mới nổi lên tâm tư chậm rãi giao gánh nặng trên vai cho cậu, nhưng cậu sao ngày càng khiến tôi không yên tâm như vậy chứ."

****3:

Ông ấy nói xong liền thở gấp nhưng vẫn tiếp tục mắng tôi, còn tôi thì chỉ biết ngậm miệng mà nghe mắng.

Hôm qua tôi đúng là không kiềm chế được xúc động, tôi thích cô Tứ vốn không phải việc sai trái gì nhưng nếu như thích mà không biết rõ năng lực mình tới đâu thì chính là vấn đề.

Người như cô Tứ cho dù xảy ra chuyện thật thì tôi cũng không cứu được, trái lại càng tăng thêm phiền phức cho cô ấy.

Lão Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép... Đây là lần đầu tiên ông ấy nói thẳng với tôi, nói muốn tôi thay thế vị trí của ông ấy, cũng là lần đầu tiên bày tỏ sự thất vọng về tôi.