← Quay lại trang sách

Chương 795 Ngọc Cửu Long

Tôi không biết nên nói gì, chờ ông ấy mắng xong thì nhận lỗi, hứa rằng sau này sẽ không xúc động như vậy nữa.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi." Lão Yên đã dùng hết sức lực, được giáo sư Hứa đỡ đi ra ngoài, nhìn bóng lưng còng xuống của ông ấy, tôi không khỏi chua xót.

Sau khi lão Yên rời khỏi, tôi chuẩn bị suy nghĩ lại những hành vi của mình vừa qua thì bên cạnh cửa lại xuất hiện một người.

Bởi vì nằm trên giường nên tôi chỉ thấy được mỗi cái bóng, vì thế có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."

"Vậy cậu nghỉ ngơi đi." Âm thanh lạnh nhạt truyền tới, tôi đơ người ra rồi hoảng hốt đứng dậy thì thấy cô Tứ đang muốn rời khỏi.

Tôi vội vàng gọi cô ấy lại, nhưng không biết nên nói gì cho phải, nhịn hồi lâu mới hỏi cô ấy có sao không.

Cô Tứ có chút buồn cười, sau đó không rời đi nữa, mà kéo ghế ngồi ở cạnh giường, hỏi tôi hôm đó nghe được những gì.

Tôi gãi đầu, cuối cùng quyết định nói thật, chẳng qua nghe được nhưng cũng không hiểu rõ chuyện xưa năm đó.

Cô Tứ nghe vậy cũng không nói gì, chỉ im lặng một lúc lâu mới nói: "Đêm đó sao cậu lại đi theo tôi?"

"Tôi, tôi..." Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng nói ra lý do: "Là vì tôi lo cho ngài."

Cô Tứ khẽ thở dài, đưa tay vỗ vai tôi, nhẹ nhàng nói: "Trường An, cậu là hạt giống tốt, lão Yên để cho cậu tiếp nhận 701 tôi cũng rất tán thành! Vậy nên cậu tuyệt đối đừng để tình cảm làm vướng chân, khiến mọi người thất vọng."

Ánh mắt tôi chua xót nhìn cô ấy, tôi cũng không phải là kẻ ngu không hiểu ý của cô Tứ, nhưng tôi làm không được.

"Cô Tứ, tôi làm ngài chướng mắt như vậy sao? Ngài ngay cả thử cũng không muốn.”

Vẻ mặt của cô Tứ trở nên có chút kỳ dị, nhìn chằm chằm tôi nói: 'Không phải do cậu, nếu là người khác thì cũng vậy thôi."

Tôi vừa muốn nói thêm đã bị cô ấy nhanh chóng cắt ngang: "Cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, cũng đừng nghĩ nhiều nữa! Cậu lo lắng cho tôi, tôi rất vui, nhưng giữa chúng ta chú định không thể nảy sinh thêm mối quan hệ nào khác."

Cô ấy nói lời tuyệt tình xong cũng không cho tôi thêm bất kỳ cơ hội nào, đứng dậy liền đi ra ngoài. Trong lòng tôi có biết bao điều muốn nói cứ như vậy mà bị ngẹn lại, hồi lâu cũng không biết nên nói gì.

Sau khi cô ấy rời đi một lúc lâu thì tôi mới buồn bã ngã lưng xuống giường, vết thương trên người cũng không còn thấy đau nữa, chỉ còn cảm giác trống vắng trong lòng - vậy là tôi chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc rồi sao?

Nhưng sứ mạng của 701 sẽ không vì tôi buồn bã mà dừng lại, ở trên thuyền nghỉ ngơi khoảng một tuần, lão Yên mở cửa phòng tôi, nói nếu vết thương đã không còn gì đáng ngại thì ngày mai tiếp tục lên đường.

"Phát hiện được gì à?" Tôi nhìn ra vẻ mặt của ông ấy có gì đó không thích hợp.

Sắc mặt lão Yên trở nên nghiêm trọng, nói rằng mấy ngày này ông ấy quan sát thì hòn đảo này hình như đang chìm xuống.

"Đúng như dự đoán của chúng ta ở thôn Phong Thu, mặc dù tốc độ cực kỳ chậm nhưng đúng là đang chìm xuống. Cậu nên hiểu mộ trên một hòn đảo giữa biển rất dễ ngập nước, nếu lại chìm xuống, rất nhiều quốc bảo có thể sẽ không bao giờ lộ diện dưới ánh mặt trời lần nữa..." Lão Yên nói.

Tôi lập tức tỏ vẻ cơ thể mình không có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể lên đường.

Lão Yên nghe xong liền đi chuẩn bị, cũng kêu mọi người sắp xếp trang bị, ngày hôm sau trời vừa sáng sẽ xuất phát.

Lần nữa lên đảo, lòng tôi có chút nặng nề, cả hai lần đi lên đảo tôi đều bị thương phải quay trở về, còn suýt chút nữa mất luôn cả mạng nên không thể nào vui vẻ được. Chỉ là tinh thần cũng không trầm trọng vì lần này cô Tứ đi cùng chúng tôi.

Côn Bố cầm theo mấy túi thuốc bột màu đen chia cho chúng tôi nói là mấy ngày này anh ta đã dành ra chút thời gian để điều chế thuốc tránh độc của Miêu Cương, mọi người uống vào coi như là một cách phòng ngừa.

Xem ra chuyện Nha Tử và lão Yên đã khiến anh ta để trong lòng, đặc biệt điều chế ra thuốc giải để đối phó.

Trừ cô Tứ thì những người còn lại đều uống loại thuốc đó, dù sao cũng nên đề phòng trước những chuyện bất ngờ.

"Lão Yên, nhìn về hướng kia." Cô Tứ nheo mắt đánh giá hướng Đông sau đó chỉ tay nói.

Tôi nhìn theo phương hướng mà cô ấy chỉ, chỉ thấy một cột khói đen bay nghi ngút lên cao, nối liền biển và trời.

Lúc này đang là hoàng hôn, nước biển bị ánh mặt trời chiếu xuống thành một màu đỏ, phong cảnh rực rỡ khiến người khác say mê, nhưng cột khói kia đã phá vỡ cảnh đẹp này.

Lão Yên nhanh chóng đi tới chỗ cô Tứ chỉ, tôi và Nha Tử thì đi theo phía sau, còn giáo sư Hứa và những người còn lại thì đứng yên tại chỗ, một khi có chuyện gì thì trở lại thuyền.

Từ thuyền đến chỗ cột khói đó cũng không bao xa, huống chi còn cách bờ biển khá gần với lại không có quá nhiều lùm cây thế nên đi tầm một phút chúng tôi cũng tới nơi.

Cô Tứ và lão Yên đứng cách khu rừng bị đốt cháy đen khoảng tầm năm mét, sau đó bắt đầu kiểm tra.

"Là do người làm." Cô Tứ cầm một thứ nhớp nhúa dưới đất đặt lên mũi ngửi: "Đây là vải đã bị ngâm qua xăng, chưa cháy hết hoàn toàn nên có lẽ người đó còn ở gần đây."

Tôi thắc mắc hỏi: "Ai lại ở đây phóng hoả chứ?"

Tôi không biết nên nói gì, chờ ông ấy mắng xong thì nhận lỗi, hứa rằng sau này sẽ không xúc động như vậy nữa.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi." Lão Yên đã dùng hết sức lực, được giáo sư Hứa đỡ đi ra ngoài, nhìn bóng lưng còng xuống của ông ấy, tôi không khỏi chua xót.

Sau khi lão Yên rời khỏi, tôi chuẩn bị suy nghĩ lại những hành vi của mình vừa qua thì bên cạnh cửa lại xuất hiện một người.

Bởi vì nằm trên giường nên tôi chỉ thấy được mỗi cái bóng, vì thế có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."

"Vậy cậu nghỉ ngơi đi." Âm thanh lạnh nhạt truyền tới, tôi đơ người ra rồi hoảng hốt đứng dậy thì thấy cô Tứ đang muốn rời khỏi.

Tôi vội vàng gọi cô ấy lại, nhưng không biết nên nói gì cho phải, nhịn hồi lâu mới hỏi cô ấy có sao không.

Cô Tứ có chút buồn cười, sau đó không rời đi nữa, mà kéo ghế ngồi ở cạnh giường, hỏi tôi hôm đó nghe được những gì.

Tôi gãi đầu, cuối cùng quyết định nói thật, chẳng qua nghe được nhưng cũng không hiểu rõ chuyện xưa năm đó.

Cô Tứ nghe vậy cũng không nói gì, chỉ im lặng một lúc lâu mới nói: "Đêm đó sao cậu lại đi theo tôi?"

"Tôi, tôi..." Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng nói ra lý do: "Là vì tôi lo cho ngài."

Cô Tứ khẽ thở dài, đưa tay vỗ vai tôi, nhẹ nhàng nói: "Trường An, cậu là hạt giống tốt, lão Yên để cho cậu tiếp nhận 701 tôi cũng rất tán thành! Vậy nên cậu tuyệt đối đừng để tình cảm làm vướng chân, khiến mọi người thất vọng."

Ánh mắt tôi chua xót nhìn cô ấy, tôi cũng không phải là kẻ ngu không hiểu ý của cô Tứ, nhưng tôi làm không được.

"Cô Tứ, tôi làm ngài chướng mắt như vậy sao? Ngài ngay cả thử cũng không muốn.”

Vẻ mặt của cô Tứ trở nên có chút kỳ dị, nhìn chằm chằm tôi nói: 'Không phải do cậu, nếu là người khác thì cũng vậy thôi."

Tôi vừa muốn nói thêm đã bị cô ấy nhanh chóng cắt ngang: "Cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, cũng đừng nghĩ nhiều nữa! Cậu lo lắng cho tôi, tôi rất vui, nhưng giữa chúng ta chú định không thể nảy sinh thêm mối quan hệ nào khác."

Cô ấy nói lời tuyệt tình xong cũng không cho tôi thêm bất kỳ cơ hội nào, đứng dậy liền đi ra ngoài. Trong lòng tôi có biết bao điều muốn nói cứ như vậy mà bị ngẹn lại, hồi lâu cũng không biết nên nói gì.

Sau khi cô ấy rời đi một lúc lâu thì tôi mới buồn bã ngã lưng xuống giường, vết thương trên người cũng không còn thấy đau nữa, chỉ còn cảm giác trống vắng trong lòng - vậy là tôi chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc rồi sao?

Nhưng sứ mạng của 701 sẽ không vì tôi buồn bã mà dừng lại, ở trên thuyền nghỉ ngơi khoảng một tuần, lão Yên mở cửa phòng tôi, nói nếu vết thương đã không còn gì đáng ngại thì ngày mai tiếp tục lên đường.

"Phát hiện được gì à?" Tôi nhìn ra vẻ mặt của ông ấy có gì đó không thích hợp.

Sắc mặt lão Yên trở nên nghiêm trọng, nói rằng mấy ngày này ông ấy quan sát thì hòn đảo này hình như đang chìm xuống.

"Đúng như dự đoán của chúng ta ở thôn Phong Thu, mặc dù tốc độ cực kỳ chậm nhưng đúng là đang chìm xuống. Cậu nên hiểu mộ trên một hòn đảo giữa biển rất dễ ngập nước, nếu lại chìm xuống, rất nhiều quốc bảo có thể sẽ không bao giờ lộ diện dưới ánh mặt trời lần nữa..." Lão Yên nói.

Tôi lập tức tỏ vẻ cơ thể mình không có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể lên đường.

Lão Yên nghe xong liền đi chuẩn bị, cũng kêu mọi người sắp xếp trang bị, ngày hôm sau trời vừa sáng sẽ xuất phát.

Lần nữa lên đảo, lòng tôi có chút nặng nề, cả hai lần đi lên đảo tôi đều bị thương phải quay trở về, còn suýt chút nữa mất luôn cả mạng nên không thể nào vui vẻ được. Chỉ là tinh thần cũng không trầm trọng vì lần này cô Tứ đi cùng chúng tôi.

Côn Bố cầm theo mấy túi thuốc bột màu đen chia cho chúng tôi nói là mấy ngày này anh ta đã dành ra chút thời gian để điều chế thuốc tránh độc của Miêu Cương, mọi người uống vào coi như là một cách phòng ngừa.

Xem ra chuyện Nha Tử và lão Yên đã khiến anh ta để trong lòng, đặc biệt điều chế ra thuốc giải để đối phó.

Trừ cô Tứ thì những người còn lại đều uống loại thuốc đó, dù sao cũng nên đề phòng trước những chuyện bất ngờ.

"Lão Yên, nhìn về hướng kia." Cô Tứ nheo mắt đánh giá hướng Đông sau đó chỉ tay nói.

Tôi nhìn theo phương hướng mà cô ấy chỉ, chỉ thấy một cột khói đen bay nghi ngút lên cao, nối liền biển và trời.

Lúc này đang là hoàng hôn, nước biển bị ánh mặt trời chiếu xuống thành một màu đỏ, phong cảnh rực rỡ khiến người khác say mê, nhưng cột khói kia đã phá vỡ cảnh đẹp này.

Lão Yên nhanh chóng đi tới chỗ cô Tứ chỉ, tôi và Nha Tử thì đi theo phía sau, còn giáo sư Hứa và những người còn lại thì đứng yên tại chỗ, một khi có chuyện gì thì trở lại thuyền.

Từ thuyền đến chỗ cột khói đó cũng không bao xa, huống chi còn cách bờ biển khá gần với lại không có quá nhiều lùm cây thế nên đi tầm một phút chúng tôi cũng tới nơi.

Cô Tứ và lão Yên đứng cách khu rừng bị đốt cháy đen khoảng tầm năm mét, sau đó bắt đầu kiểm tra.

"Là do người làm." Cô Tứ cầm một thứ nhớp nhúa dưới đất đặt lên mũi ngửi: "Đây là vải đã bị ngâm qua xăng, chưa cháy hết hoàn toàn nên có lẽ người đó còn ở gần đây."

Tôi thắc mắc hỏi: "Ai lại ở đây phóng hoả chứ?"