Chương 796 Ngọc Cửu Long
Hơn nữa nhìn hiện trường, còn cố ý đào xung quanh thành một vòng tránh lửa, chỉ vì muốn đốt năm mét rừng, vì vậy đây không phải là do vô tình.
Cô Tứ sờ đống tro dưới đất, đặt ở trong tay xoa xoa, tro từ trong kẽ tay bay ra không khí. Tôi nhăn mũi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Có mùi dầu xác, chẳng lẽ là giết người hủy xác?"
Lão Yên im lặng vỗ vai tôi, nói chung quanh hòn đảo này là vùng biển quốc tế hiếm khi có người đến, nếu muốn hủy xác thì ném xuống biển cho cá ăn chẳng phải tốt hơn sao?
Nhìn cột khói cao thế kia, cách xa mấy chục hải lý còn thấy được, đến lúc đó không phải càng phiền toái à.
Tôi kêu lão Yên cẩn thẩn ngửi, ông ấy cũng cảm thấy lạ nói là có mùi của dầu xác, nhưng mùi này rất nặng không giống như thi thể vừa mới chết, cho nên … dựa theo phỏng đoán của ông ấy có khả năng thi thể này trước đó đã ở dưới đất.
"Trường An, cậu đi kêu giáo sư Hứa và mọi người đem theo xẻng tới đây đào đống đất này lên." Lão Yên kích động ra lệnh.
Tôi lập tức chạy đi, chỉ mất mười mấy phút đã dẫn theo đám người giáo sư Hứa đến, cô Tứ và lão Yên đã dọn dẹp xong đống tro kia, sau đó cô Tứ nhặt mấy nhánh cây đi một vòng tuỳ ý cắm xuống mấy chỗ cách nơi này tầm năm mét.
Tôi chú ý thấy ở một số nơi cô ấy cắm nhánh cây khá sâu, còn có một số chỗ thì cắm khá nông, còn có chỗ chỉ cắm nhẹ xuống, điều này khiến tôi không khỏi mơ hồ, không hiểu cô ấy đang làm gì.
Rất nhanh sau đó tôi rốt cuộc cũng biết dụng ý của cô ấy khi cắm xong nhánh cây cuối cùng, cô ấy phủi tay nói: "Dựa theo chiều sâu tôi cắm mà đào, Trường An, Nha Tử hai người nhìn cho kỹ, tuyệt đốt không được sâu hơn một phân hoặc ít hơn một phân, biết chưa?"
Hơn nữa nhìn hiện trường, còn cố ý đào xung quanh thành một vòng tránh lửa, chỉ vì muốn đốt năm mét rừng, vì vậy đây không phải là do vô tình.
Cô Tứ sờ đống tro dưới đất, đặt ở trong tay xoa xoa, tro từ trong kẽ tay bay ra không khí. Tôi nhăn mũi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Có mùi dầu xác, chẳng lẽ là giết người hủy xác?"
Lão Yên im lặng vỗ vai tôi, nói chung quanh hòn đảo này là vùng biển quốc tế hiếm khi có người đến, nếu muốn hủy xác thì ném xuống biển cho cá ăn chẳng phải tốt hơn sao?
Nhìn cột khói cao thế kia, cách xa mấy chục hải lý còn thấy được, đến lúc đó không phải càng phiền toái à.
Tôi kêu lão Yên cẩn thẩn ngửi, ông ấy cũng cảm thấy lạ nói là có mùi của dầu xác, nhưng mùi này rất nặng không giống như thi thể vừa mới chết, cho nên … dựa theo phỏng đoán của ông ấy có khả năng thi thể này trước đó đã ở dưới đất.
"Trường An, cậu đi kêu giáo sư Hứa và mọi người đem theo xẻng tới đây đào đống đất này lên." Lão Yên kích động ra lệnh.
Tôi lập tức chạy đi, chỉ mất mười mấy phút đã dẫn theo đám người giáo sư Hứa đến, cô Tứ và lão Yên đã dọn dẹp xong đống tro kia, sau đó cô Tứ nhặt mấy nhánh cây đi một vòng tuỳ ý cắm xuống mấy chỗ cách nơi này tầm năm mét.
Tôi chú ý thấy ở một số nơi cô ấy cắm nhánh cây khá sâu, còn có một số chỗ thì cắm khá nông, còn có chỗ chỉ cắm nhẹ xuống, điều này khiến tôi không khỏi mơ hồ, không hiểu cô ấy đang làm gì.
Rất nhanh sau đó tôi rốt cuộc cũng biết dụng ý của cô ấy khi cắm xong nhánh cây cuối cùng, cô ấy phủi tay nói: "Dựa theo chiều sâu tôi cắm mà đào, Trường An, Nha Tử hai người nhìn cho kỹ, tuyệt đốt không được sâu hơn một phân hoặc ít hơn một phân, biết chưa?"
****4:
"Đã hiểu!" Tôi vội gật đầu, Nha Tử cũng không nói thêm gì liền cầm xẻng mang theo đám người lão Trịnh Thúc đi đào đất.
Bởi vì cô Tứ có yêu cầu rất nghiêm ngặt nên chúng tôi cũng đào thật cẩn thận.
Lão Yên đi loanh quanh bên cạnh, ông ấy nắm bùn đất mà chúng tôi đào lên vào trong tay rồi vo tròn, thỉnh thoảng lại thay đổi vị trí thử đi thử lại nhiều lần.
Nha Tử không hiểu mục đích của ông ấy nên hỏi: "Lão Yên, tôi nói này, ông đang vo bánh trôi à, đống bùn đất mà ông vo được cũng đủ cho toàn bộ người của 701 ăn một bữa, ông có thể ngừng lại giải thích không?"
"Cậu lo đào đất đi!" Lão Yên liếc nhìn anh ta.
Nha Tử bị ông ấy khịa cũng không giận, mà còn cười nói: "Đào thì đào, tự đào lên rồi tự ăn luôn, thêm mấy ngày nữa là có thể thử bánh nguyên tiêu vị đất."
Lão Yên không thèm để ý tới anh ta nữa, tiếp tục vo tròn từng nắm bùn đất, không chỉ tạo hình mà còn chất chồng chúng lên nhau, mỗi lần làm như vậy đều đặt lên mũi ngửi, sau đó càng ngày càng chất đống lên cao, nhìn có vẻ như đang giám định văn vật vậy, làm tôi cũng không khỏi tò mò.
Chỉ là lão Yên nghiêm túc làm chẳng để ý đến chúng tôi, ngay cả cô Tứ kêu ông ấy cũng không nghe thấy.
Cô Tứ có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về phía tôi, ý bảo tôi đến kiểm tra khu vực phòng lửa có thứ gì đặc biệt không?
Tôi tò mò hỏi cô ấy là thứ đặc biệt gì, cô ấy cũng không nói rõ, chỉ nói là những thứ không thuộc về nơi này là được.
Cô ấy nói như vậy càng khiến tôi khó hiểu, nhưng tôi cũng biết bản thân cô ấy cũng không xác định được chứ không phải cố ý làm khó tôi. Vì vậy tôi không nói thêm gì đã bỏ xẻng lại để cho Nha Tử tiếp tục đào còn tôi thì đến khu vực phòng lửa kia tìm kiếm.
Nơi phòng lửa là một con lạch hình tròn tầm một thước, tối thiểu phải đào hơn nửa đêm mới được như vậy, tôi nghĩ hẳn là vào đêm qua khi chúng tôi đã ngủ say, có một người nào đó đã tới chỗ này đào một nơi để phòng lửa, nghĩ tới đó khiến tôi nhất thời rùng mình.
Tôi đánh dấu vị trí nơi bắt đầu sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Những vật kỳ lạ đủ màu đủ sắc được tôi moi hết ra.
Cứ như vậy mới được nửa vòng tôi đã tìm được khoảng mười món đồ như lá cây kỳ lạ, hòn đá, thi thể bị đốt cháy...
Nhưng tìm mãi cũng không thấy thứ mà cô Tứ nói, mặc dù những thứ này cũng có chút không giống bình thường nhưng cũng không phải là những thứ không thể xuất hiện ở trên đảo.
Mắt thấy đã đi được nửa vòng nhưng lại tìm không thấy thứ gì, trong lòng tôi có chút vội. Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm mắt lại khoảng chừng mười giây sau đó mới chậm rãi mở mắt ra, lần này tôi không dùng tay mò mẫm mà đi nhìn từng tấc đất, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ước chừng sắp đi hết một vòng còn chưa tới một phần ba, tôi rốt cuộc cũng tìm thấy một thứ không nên thuộc về nơi này, là một mảnh đồ được chôn trong đất một cách cẩn thận, còn bị lá cây che khuất nếu không phải có một tia ánh sáng loé lên thì tôi cũng không phát hiện được.
Tôi gạt mớ lá cây ra, dùng dao ngăm đào nó từ trong đất lên, ánh sáng lấp lánh giống như một loại thẻ bài cổ.
"Cô Tứ, ngài mau đến xem cái này!" Tôi cao giọng kêu, giây kế tiếp cô Tứ đã ngồi xổm bên cạnh, nghiêm túc quan sát mấy lần.
Tôi hỏi cô ấy có thể nhìn ra điều gì không, cô ấy nhàn nhạt nói những lời tôi không hiểu: "Kim quang mộ, ngân quan mồ, nước chảy không mang đi được đá mộ."