← Quay lại trang sách

Chương 797 Ngọc Cửu Long

Những lời này nếu tách riêng từng chữ thì tôi còn hiểu được nhưng hợp lại thì tôi mù tịt, vừa định hỏi tiếp thì cô ấy đột nhiên đứng dậy hét lớn: "Đừng đào nữa!"

Tất cả mọi người nhanh chóng dừng lại, lão Yên hỏi đã phát hiện ra cái gì, vừa nói vừa đi đến đây, sau khi thấy nửa miếng bạc thì sắc mặt trong nháy mắt đã thay đổi, hoảng sợ nhìn về phía cô Tứ, lại nghiêng đầu nhìn về nơi chúng tôi đã đào được một nửa, trong miệng lẩm bẩm: 'May quá, may quá..."

Tôi ở trong đầu cố gắng nhớ lại, xác nhận chưa từng nghe được những từ này trước đây, cũng không hiểu những lời này có nghĩa là gì.

Nhưng giáo sư Hứa ở bên cạnh đã nhẹ nhàng thở ra, cười khổ nói ông ấy cũng chỉ mới đi qua vài ngôi mộ cổ, sao lần nào cũng gặp được loại đồ muốn mạng này vậy?

"Đừng ra vẻ bí hiểm nữa, rốt cuộc nó là thứ gì, nói ra rồi mọi người cùng nhau nghĩ cách giải quyết." Tôi nhìn miếng bạc nói.

Nghe vậy bốn người cô Tứ, lão Yên, giáo sư Hứa và lão Hạ đều nhìn tôi, hỏi tôi thật sự không biết miếng bạc này đại biểu cho điều gì sao?

Tôi tò mò hỏi ngược lại bọn họ vì sao tôi nhất định phải biết?

Lão Yên muốn nói lại thôi, suy nghĩ một hồi vẫn nói ra: "Bởi vì đây là thủ pháp của nhà họ Lưu cậu."

"Cái gì?" Tôi vô cùng khiếp sợ, trong đầu chợt nhớ tới một chuyện, liền vội vàng nói với bọn họ về chuyện trước kia của ông nội tôi. Lúc còn trẻ ông ấy từng tới Bắc Hải, nhưng ông ấy có tới hòn đảo này không thì tôi không rõ.

Lão Yên và cô Tứ bốn mắt nhìn nhau, sau đó lẩm bẩm: "Vậy thì khó trách cậu không biết, chuyện của ông nội cậu toàn bộ đều bị nhà họ Lưu xoá hết, chẳng qua là tôi không ngờ vì để cho chuyện của ông ấy không bị truyền đi mà nhà họ Lưu đến cả chiêu thức này cũng che giấu..."

Tôi vừa nghe ông ấy biết chuyện của ông nội tôi thì tò mò bảo ông ấy mau kể thêm.

"Thật ra tôi cũng không muốn nói, nhưng nhìn miếng bạc này sợ là có liên quan đến nhà họ Lưu của cậu vì vậy không thể không nói." Lão Yên có chút khó xử, nhưng cuối cùng cũng vẫn lựa chọn kể ra mọi chuyện.

Hóa ra ông nội Lưu Nhất Minh của tôi năm đó sở dĩ bị nhà họ Lưu xóa tên, là vì sau khi ông ấy tiếp nhận thân phận người giữ mộ vẫn luôn có tâm tư với ngôi mộ Tây Chu, muốn trực tiếp đào mộ của tổ tiên lên.

Dĩ nhiên chuyện này cuối cùng vẫn bị tôi làm, mặc dù chỉ là một phần của ảnh cung.

Tâm tư này của ông ấy bị cả tộc phản đối, nhà họ Lưu lúc ấy cũng không tiêu diều như bây giờ, đời trước có không ít cao thủ đè ở phía trên đầu của ông nội tôi cho nên ông ấy cũng không dám làm.

Sau đó trong cơn tức giận ông ấy đã rời khỏi gia tộc, rồi ném cha tôi cho đám người già kia, còn mình thì chạy ra ngoài, ban đầu ông ấy chạy đến nơi nào thì cũng không có người biết.

Nhưng về sau liên tiếp xuất hiện vài sự kiện trộm mộ làm cả nước chấn động, căn cứ vảo thủ pháp để đưa ra phán đoán thì là do người nhà họ Lưu làm, chuyện này không thể không giải thích được.

Người nhà họ Lưu đã sai người đến tìm ông nội tôi, nhưng ông ấy cũng thật xấu xa, chưa gặp mặt đã chạy mất, nhóm cao thủ thế hệ trước của nhà họ Lưu cũng không bắt được người thế là bị mọi người lên án, sau này vì để tránh người bên ngoài quấy rối nên mới dọn đến thôn làng lúc nhỏ tôi ở.

Nhưng ông nội tôi rốt cuộc cũng chỉ có một người, lấy việc trộm mộ làm thú vui, mộ càng lớn càng bí ẩn thì ông ấy càng thích, cho đến một lần ông ấy bị nhốt ở trong một ngôi mộ cổ thời Tiên Tần, người nhà họ Lưu nghe được tin liền tới đó, thứ nhất là vì cứu ông ấy, dù sao cũng người cùng một tộc, thứ hai là muốn trói ông ấy mang về hỏi tội!

Khi người nhà họ Lưu chạy tới thì ông nội tôi đã thừa dịp bọn họ nghĩ rằng ông ấy đã hôn mê mà lừa bịp chạy mất.

Chỉ là theo một số người đã từng gặp qua ông ấy nói ông ấy một đường chạy về phía Nam, hiện tại xem ra là chạy tới Bắc Hải, nói không chừng đã từng tới ngôi mộ cổ này.

"Ông nội tôi mặc dù làm chuyện gì cũng không chú ý, nhưng cũng không đến mức bị nhà họ Lưu xóa tên chứ?" Tôi nghe xong thì cảm thấy kỳ lạ, trong niên đại kia trộm mộ cũng là một nghề kiếm sống, chưa nói đến việc gia tộc của chúng tôi còn là người giữ mộ. Không cấu kết với quỷ Tây Dương là tốt rồi, phần lớn đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt.

Mặc dù ông nội tôi muốn đào ngôi mộ Tây Chu là đại nghịch bất đạo nhưng đến cuối cùng cũng chưa thành công mà?

Những lời này nếu tách riêng từng chữ thì tôi còn hiểu được nhưng hợp lại thì tôi mù tịt, vừa định hỏi tiếp thì cô ấy đột nhiên đứng dậy hét lớn: "Đừng đào nữa!"

Tất cả mọi người nhanh chóng dừng lại, lão Yên hỏi đã phát hiện ra cái gì, vừa nói vừa đi đến đây, sau khi thấy nửa miếng bạc thì sắc mặt trong nháy mắt đã thay đổi, hoảng sợ nhìn về phía cô Tứ, lại nghiêng đầu nhìn về nơi chúng tôi đã đào được một nửa, trong miệng lẩm bẩm: 'May quá, may quá..."

Tôi ở trong đầu cố gắng nhớ lại, xác nhận chưa từng nghe được những từ này trước đây, cũng không hiểu những lời này có nghĩa là gì.

Nhưng giáo sư Hứa ở bên cạnh đã nhẹ nhàng thở ra, cười khổ nói ông ấy cũng chỉ mới đi qua vài ngôi mộ cổ, sao lần nào cũng gặp được loại đồ muốn mạng này vậy?

"Đừng ra vẻ bí hiểm nữa, rốt cuộc nó là thứ gì, nói ra rồi mọi người cùng nhau nghĩ cách giải quyết." Tôi nhìn miếng bạc nói.

Nghe vậy bốn người cô Tứ, lão Yên, giáo sư Hứa và lão Hạ đều nhìn tôi, hỏi tôi thật sự không biết miếng bạc này đại biểu cho điều gì sao?

Tôi tò mò hỏi ngược lại bọn họ vì sao tôi nhất định phải biết?

Lão Yên muốn nói lại thôi, suy nghĩ một hồi vẫn nói ra: "Bởi vì đây là thủ pháp của nhà họ Lưu cậu."

"Cái gì?" Tôi vô cùng khiếp sợ, trong đầu chợt nhớ tới một chuyện, liền vội vàng nói với bọn họ về chuyện trước kia của ông nội tôi. Lúc còn trẻ ông ấy từng tới Bắc Hải, nhưng ông ấy có tới hòn đảo này không thì tôi không rõ.

Lão Yên và cô Tứ bốn mắt nhìn nhau, sau đó lẩm bẩm: "Vậy thì khó trách cậu không biết, chuyện của ông nội cậu toàn bộ đều bị nhà họ Lưu xoá hết, chẳng qua là tôi không ngờ vì để cho chuyện của ông ấy không bị truyền đi mà nhà họ Lưu đến cả chiêu thức này cũng che giấu..."

Tôi vừa nghe ông ấy biết chuyện của ông nội tôi thì tò mò bảo ông ấy mau kể thêm.

"Thật ra tôi cũng không muốn nói, nhưng nhìn miếng bạc này sợ là có liên quan đến nhà họ Lưu của cậu vì vậy không thể không nói." Lão Yên có chút khó xử, nhưng cuối cùng cũng vẫn lựa chọn kể ra mọi chuyện.

Hóa ra ông nội Lưu Nhất Minh của tôi năm đó sở dĩ bị nhà họ Lưu xóa tên, là vì sau khi ông ấy tiếp nhận thân phận người giữ mộ vẫn luôn có tâm tư với ngôi mộ Tây Chu, muốn trực tiếp đào mộ của tổ tiên lên.

Dĩ nhiên chuyện này cuối cùng vẫn bị tôi làm, mặc dù chỉ là một phần của ảnh cung.

Tâm tư này của ông ấy bị cả tộc phản đối, nhà họ Lưu lúc ấy cũng không tiêu diều như bây giờ, đời trước có không ít cao thủ đè ở phía trên đầu của ông nội tôi cho nên ông ấy cũng không dám làm.

Sau đó trong cơn tức giận ông ấy đã rời khỏi gia tộc, rồi ném cha tôi cho đám người già kia, còn mình thì chạy ra ngoài, ban đầu ông ấy chạy đến nơi nào thì cũng không có người biết.

Nhưng về sau liên tiếp xuất hiện vài sự kiện trộm mộ làm cả nước chấn động, căn cứ vảo thủ pháp để đưa ra phán đoán thì là do người nhà họ Lưu làm, chuyện này không thể không giải thích được.

Người nhà họ Lưu đã sai người đến tìm ông nội tôi, nhưng ông ấy cũng thật xấu xa, chưa gặp mặt đã chạy mất, nhóm cao thủ thế hệ trước của nhà họ Lưu cũng không bắt được người thế là bị mọi người lên án, sau này vì để tránh người bên ngoài quấy rối nên mới dọn đến thôn làng lúc nhỏ tôi ở.

Nhưng ông nội tôi rốt cuộc cũng chỉ có một người, lấy việc trộm mộ làm thú vui, mộ càng lớn càng bí ẩn thì ông ấy càng thích, cho đến một lần ông ấy bị nhốt ở trong một ngôi mộ cổ thời Tiên Tần, người nhà họ Lưu nghe được tin liền tới đó, thứ nhất là vì cứu ông ấy, dù sao cũng người cùng một tộc, thứ hai là muốn trói ông ấy mang về hỏi tội!

Khi người nhà họ Lưu chạy tới thì ông nội tôi đã thừa dịp bọn họ nghĩ rằng ông ấy đã hôn mê mà lừa bịp chạy mất.

Chỉ là theo một số người đã từng gặp qua ông ấy nói ông ấy một đường chạy về phía Nam, hiện tại xem ra là chạy tới Bắc Hải, nói không chừng đã từng tới ngôi mộ cổ này.

"Ông nội tôi mặc dù làm chuyện gì cũng không chú ý, nhưng cũng không đến mức bị nhà họ Lưu xóa tên chứ?" Tôi nghe xong thì cảm thấy kỳ lạ, trong niên đại kia trộm mộ cũng là một nghề kiếm sống, chưa nói đến việc gia tộc của chúng tôi còn là người giữ mộ. Không cấu kết với quỷ Tây Dương là tốt rồi, phần lớn đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt.

Mặc dù ông nội tôi muốn đào ngôi mộ Tây Chu là đại nghịch bất đạo nhưng đến cuối cùng cũng chưa thành công mà?

****5:

Lão Yên nghe vậy chỉ thở một hơi dài: "Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, trong lòng mọi người đối với chuyện này cũng biết rõ, cũng không ai vì chuyện này mà trách móc nhà họ Lưu, chỉ cần coi chừng ông nội cậu là được. Nhưng trong quá trình ông nội cậu trốn đến phía Nam đã làm ra một chuyện, mà vì chuyện này nên mọi người mới không thể làm ngơ được nữa!"

"Là chuyện gì?" Giọng điệu của lão Yên nhất thời trở nên ngưng trọng khiến cho tôi có chút bất an, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

Ông ấy vỗ vai tôi chậm rãi nói: "Ông ấy chỉ đường cho một đám người Nhật Bản đào một ngôi mộ của triều Minh, mang đi rất nhiều quốc bảo."