← Quay lại trang sách

Chương 798 Ngọc Cửu Long

Đầu tôi ong một tiếng, lời của lão Yên vẫn được coi là khách khí, cái gì mà chỉ đường đây rõ ràng là Hán gian.

Tôi chưa từng nghĩ qua tổ tiên của mình sẽ có người từng là Hán gian, còn cách đời của tôi gần như vậy, khó trách tôi chưa từng nghe cha mình đề cập đến ông nội, sợ là ông ấy cũng không có mặt mũi nói...

Lão Yên an ủi tôi, nói đây là chuyện của người xưa không liên quan đến tôi, nói tôi không nên suy nghĩ nhiều.

"Không đúng, lão Yên, không phải ông nói ông nội tôi đi xuống phía Nam cũng chưa từng có người nhìn thấy ông ấy sao? Nếu những chuyện về ông nội tôi đều là tin đồn, vậy thì chuyện làm người chỉ đường cho người Nhật Bản thật sự là ông ấy làm sao?" Tôi hỏi.

Lão Yên rút ra một điếu thuốc, nói chuyện này quả thật chưa từng có người gặp qua nhưng ngôi mộ kia đã được mở ra bởi thủ pháp của nhà họ Lưu.

Tôi không nói, từ Tinh Quan Yếu Quyết tôi có thể nhìn ra, thủ pháp của nhà họ Lưu và thủ pháp của những môn phái khác như Mô Kim, Phát Khâu, Bàn Sơn, Tá Lĩnh... không giống nhau. Hơn nửa cũng chưa từng truyền ra ngoài, vậy nếu bị mở ra bởi thủ pháp của nhà họ Lưu chỉ có thể là người nhà họ Lưu chúng tôi.

"Chờ một chút, vậy ý của ông là ông nội tôi có khả năng, có khả năng ở trên đảo này?" Đầu óc tôi bắt đầu xoay chuyển, dĩ nhiên tôi biết có thể ông ấy đã không còn ở trên thế gian này nữa nhưng vẫn mơ hồ có chút kích động.

Lão Yên không nói nhiều về vấn đề này, chỉ nói ràng ông ấy không biết, giờ điều ông ấy lo lắng nhất là nếu ông nội tôi đã tới hòn đảo này vậy thì nguy hiểm chúng tôi phải gặp có khi phải tăng gấp đôi.

"Trường An, lần hành động này sợ rằng phải dựa vào cậu!" Lão Yên nói giọng buồn buồn.

Thủ pháp của nhà họ Lưu chỉ có thể do người nhà họ Lưu mở ra mới đảm bảo an toàn, tôi nghiêm túc gật đầu dù trong lòng áp lực cũng rất lớn, nhưng cũng không thể dập tắt sĩ khí của mọi người.

Nha Tử ở bên cạnh không nhịn được nói: "Mấy người nói hồi lâu cũng chưa nói tới miếng bạc này là gì. Còn có nơi này nữa, coi như là do người nhà họ Lưu làm, vậy thì vụ đốt lửa này cũng không đến mức là do nhà họ Lưu đốt nhỉ?"

Nói một lời liền nói trúng chỗ ngứa...

Tôi đột nhiên nhìn về phía lão Yên, ông ấy cười nhạt mấy tiếng, tôi nhất thời hiểu rõ, lúc trước ở tiệm đồ cổ chủ tiệm đã nói với tôi ông ấy đã từng gặp qua một người.

Trong mắt tôi tràn đầy lệ khí, đỏ mắt nhìn lão Yên chằm chằm: "Có phải là ông ta không?"

"Cậu đừng kích động, tạm thời vẫn chưa xác định được." Lão Yên vội nói.

Tôi cười lạnh nói yên tâm, dù tôi có kích động thì cũng không làm gì được ông ta, chẳng phải cái mạng này của tôi cũng đang bị ông ta nắm trong tay sao?

Lưu Hàn Thu, tên này đúng là một con sói đuôi to, một người thích giả heo để ăn thịt hổ, ở núi Cửu Hoa đám người đó giả dạng thành những tay gà mờ, sau đó suýt chút nữa làm chúng tôi té ngã.

Chẳng qua không nghĩ tới chuyện này cũng có phần của ông ta, dù sao thì trên đường đến đây chúng tôi cũng chưa từng gặp qua con thuyền nào.

"Chuyện này còn không dễ hiểu à, ông ta đã tới đây trước chúng ta..." Lão Yên thở dài nói.

Trong lòng tôi ngẹn một hơi, chuyện về huyết ngọc còn chưa có giải quyết, nhưng thuốc giải trên người tôi đã dùng sắp hết rồi, hiện tại Lưu Hàn Thu đang ở trên đảo vậy thì tôi cũng nên nghĩ cách để lấy một ít thuốc giải trước.

Lão Yên thấy tâm tình tôi đã ổn định lại thì bắt đầu giải thích tác dụng của miếng bạc đó, hóa ra miếng bạc này dùng để trấn thi, phòng ngừa xác chết vùng dậy. Nói cách khác có thể ông nội tôi đã gặp thứ gì đó ghê gớm nên mới dùng tới miếng bạc này.

Theo lão Yên miếng bạc này là vật tổ truyền của nhà họ Lưu, chỉ có người giữ mộ mới có, đoán chừng tới thời của ông nội tôi đã không còn truyền lại nữa.

Tôi nhìn miếng bạc vô cùng bình thường này, không hiểu hỏi: "Nếu vật này dùng để trấn thi thì trừ nhà họ Lưu ra thì người ngoài cầm nó cũng có thể dùng?”

"Đương nhiên không chỉ có miếng bạc này, còn có một thứ khác là độc quyền của nhà họ Lưu." Lão Yên chỉ vào phía sau lưng, tôi đưa tay sờ vào hình xăm Cửu Long trên lưng mình.

Lão Yên nói nếu muốn miếng bạc này có tác dụng còn phải lấy máu trên hình xăm Cửu Long nhỏ lên mặt trên, kết hợp với vị trí của ngôi sao, như vậy mới có thể trấn áp được cương thi.

Tôi nghe xong chỉ cảm thấy thần kỳ, đồng thời tiếc nuối cho ngón nghề không được lưu truyền lại này, nếu không mấy lần gặp cương thi tôi cũng sẽ không chật vật như vậy.

Lão Yên vừa nghe xong đã mỉm cười, nói cũng không có đơn giản như vậy, trấn thi thể khác nhau, vị trí của chòm sao cũng khác nhau, đến số lượng máu lấy ra cũng khác vì vậy không phải ai cũng biết.

Lão Yên nói nhà họ Lưu có nhiều cao thủ như vậy nhưng cũng chỉ có ông nội tôi là sử dụng thành thạo bản lĩnh này.

Tôi khiêm tốn nghe giảng, nhưng trong lòng lại vô cùng hứng thú với thủ pháp này, nếu như có cơ hội tôi nhất định sẽ học.

Lão Yên giống như hiểu được tôi đang nghĩ gì, mặt đầy thần bí nói không chừng sẽ có cơ hội.

Tôi tự nhiên hiểu ý của ông ấy, mặc dù trong lòng không dám tin tưởng hoàn toàn nhưng cũng mang một chút hi vọng.

Đầu tôi ong một tiếng, lời của lão Yên vẫn được coi là khách khí, cái gì mà chỉ đường đây rõ ràng là Hán gian.

Tôi chưa từng nghĩ qua tổ tiên của mình sẽ có người từng là Hán gian, còn cách đời của tôi gần như vậy, khó trách tôi chưa từng nghe cha mình đề cập đến ông nội, sợ là ông ấy cũng không có mặt mũi nói...

Lão Yên an ủi tôi, nói đây là chuyện của người xưa không liên quan đến tôi, nói tôi không nên suy nghĩ nhiều.

"Không đúng, lão Yên, không phải ông nói ông nội tôi đi xuống phía Nam cũng chưa từng có người nhìn thấy ông ấy sao? Nếu những chuyện về ông nội tôi đều là tin đồn, vậy thì chuyện làm người chỉ đường cho người Nhật Bản thật sự là ông ấy làm sao?" Tôi hỏi.

Lão Yên rút ra một điếu thuốc, nói chuyện này quả thật chưa từng có người gặp qua nhưng ngôi mộ kia đã được mở ra bởi thủ pháp của nhà họ Lưu.

Tôi không nói, từ Tinh Quan Yếu Quyết tôi có thể nhìn ra, thủ pháp của nhà họ Lưu và thủ pháp của những môn phái khác như Mô Kim, Phát Khâu, Bàn Sơn, Tá Lĩnh... không giống nhau. Hơn nửa cũng chưa từng truyền ra ngoài, vậy nếu bị mở ra bởi thủ pháp của nhà họ Lưu chỉ có thể là người nhà họ Lưu chúng tôi.

"Chờ một chút, vậy ý của ông là ông nội tôi có khả năng, có khả năng ở trên đảo này?" Đầu óc tôi bắt đầu xoay chuyển, dĩ nhiên tôi biết có thể ông ấy đã không còn ở trên thế gian này nữa nhưng vẫn mơ hồ có chút kích động.

Lão Yên không nói nhiều về vấn đề này, chỉ nói ràng ông ấy không biết, giờ điều ông ấy lo lắng nhất là nếu ông nội tôi đã tới hòn đảo này vậy thì nguy hiểm chúng tôi phải gặp có khi phải tăng gấp đôi.

"Trường An, lần hành động này sợ rằng phải dựa vào cậu!" Lão Yên nói giọng buồn buồn.

Thủ pháp của nhà họ Lưu chỉ có thể do người nhà họ Lưu mở ra mới đảm bảo an toàn, tôi nghiêm túc gật đầu dù trong lòng áp lực cũng rất lớn, nhưng cũng không thể dập tắt sĩ khí của mọi người.

Nha Tử ở bên cạnh không nhịn được nói: "Mấy người nói hồi lâu cũng chưa nói tới miếng bạc này là gì. Còn có nơi này nữa, coi như là do người nhà họ Lưu làm, vậy thì vụ đốt lửa này cũng không đến mức là do nhà họ Lưu đốt nhỉ?"

Nói một lời liền nói trúng chỗ ngứa...

Tôi đột nhiên nhìn về phía lão Yên, ông ấy cười nhạt mấy tiếng, tôi nhất thời hiểu rõ, lúc trước ở tiệm đồ cổ chủ tiệm đã nói với tôi ông ấy đã từng gặp qua một người.

Trong mắt tôi tràn đầy lệ khí, đỏ mắt nhìn lão Yên chằm chằm: "Có phải là ông ta không?"

"Cậu đừng kích động, tạm thời vẫn chưa xác định được." Lão Yên vội nói.

Tôi cười lạnh nói yên tâm, dù tôi có kích động thì cũng không làm gì được ông ta, chẳng phải cái mạng này của tôi cũng đang bị ông ta nắm trong tay sao?

Lưu Hàn Thu, tên này đúng là một con sói đuôi to, một người thích giả heo để ăn thịt hổ, ở núi Cửu Hoa đám người đó giả dạng thành những tay gà mờ, sau đó suýt chút nữa làm chúng tôi té ngã.

Chẳng qua không nghĩ tới chuyện này cũng có phần của ông ta, dù sao thì trên đường đến đây chúng tôi cũng chưa từng gặp qua con thuyền nào.

"Chuyện này còn không dễ hiểu à, ông ta đã tới đây trước chúng ta..." Lão Yên thở dài nói.

Trong lòng tôi ngẹn một hơi, chuyện về huyết ngọc còn chưa có giải quyết, nhưng thuốc giải trên người tôi đã dùng sắp hết rồi, hiện tại Lưu Hàn Thu đang ở trên đảo vậy thì tôi cũng nên nghĩ cách để lấy một ít thuốc giải trước.

Lão Yên thấy tâm tình tôi đã ổn định lại thì bắt đầu giải thích tác dụng của miếng bạc đó, hóa ra miếng bạc này dùng để trấn thi, phòng ngừa xác chết vùng dậy. Nói cách khác có thể ông nội tôi đã gặp thứ gì đó ghê gớm nên mới dùng tới miếng bạc này.

Theo lão Yên miếng bạc này là vật tổ truyền của nhà họ Lưu, chỉ có người giữ mộ mới có, đoán chừng tới thời của ông nội tôi đã không còn truyền lại nữa.

Tôi nhìn miếng bạc vô cùng bình thường này, không hiểu hỏi: "Nếu vật này dùng để trấn thi thì trừ nhà họ Lưu ra thì người ngoài cầm nó cũng có thể dùng?”

"Đương nhiên không chỉ có miếng bạc này, còn có một thứ khác là độc quyền của nhà họ Lưu." Lão Yên chỉ vào phía sau lưng, tôi đưa tay sờ vào hình xăm Cửu Long trên lưng mình.

Lão Yên nói nếu muốn miếng bạc này có tác dụng còn phải lấy máu trên hình xăm Cửu Long nhỏ lên mặt trên, kết hợp với vị trí của ngôi sao, như vậy mới có thể trấn áp được cương thi.

Tôi nghe xong chỉ cảm thấy thần kỳ, đồng thời tiếc nuối cho ngón nghề không được lưu truyền lại này, nếu không mấy lần gặp cương thi tôi cũng sẽ không chật vật như vậy.

Lão Yên vừa nghe xong đã mỉm cười, nói cũng không có đơn giản như vậy, trấn thi thể khác nhau, vị trí của chòm sao cũng khác nhau, đến số lượng máu lấy ra cũng khác vì vậy không phải ai cũng biết.

Lão Yên nói nhà họ Lưu có nhiều cao thủ như vậy nhưng cũng chỉ có ông nội tôi là sử dụng thành thạo bản lĩnh này.

Tôi khiêm tốn nghe giảng, nhưng trong lòng lại vô cùng hứng thú với thủ pháp này, nếu như có cơ hội tôi nhất định sẽ học.

Lão Yên giống như hiểu được tôi đang nghĩ gì, mặt đầy thần bí nói không chừng sẽ có cơ hội.

Tôi tự nhiên hiểu ý của ông ấy, mặc dù trong lòng không dám tin tưởng hoàn toàn nhưng cũng mang một chút hi vọng.