← Quay lại trang sách

Chương 799 Ngọc Cửu Long

Còn có một việc..." Sau khi lão Yên kể xong chuyện xưa về miếng bạc thì cô Tứ lên tiếng, cô ấy duỗi tay sờ vào miếng bạc, vẻ mặt giống như không thể nói rõ.

Tôi lập tức vểnh tai lên nghe, cô ấy chậm rãi nói: "Miếng bạc này ngoại trừ để trấn thi còn có tác dụng khác."

"Tác dụng gì?" Lão Yên cũng hiếu kỳ hỏi.

Giờ phút này tầm mắt của cô Tứ vẫn luôn dừng lại trên miếng bạc, sắc mặt từ từ trở nên quỷ dị: "Tạo bạt"

Cái gì?

Tôi cơ hồ cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, quả thực trái ngược hoàn toán với tác dụng trấn thi, chuyện này là sao?

Hơn nữa vì sao cô Tứ lại muốn nhắc tới?

Lông tơ trên người tôi đều dựng lên, nhìn miếng bạc như một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Cô Tứ chỉ vào miếng bạc nói: "Nếu dùng để trấn thi thì miếng bạc này phải nằm về phía Tây, còn tạo bạt thì sẽ nằm hướng Đông, một Nam một Bắc, ngụ ý là chết đi sống lại, hoàn toàn là có hai ý, nếu người này là ông nội của Trường An thì dã tâm của ông ta cũng không nhỏ."

Tạo Bạt...

Tôi chỉ cảm thấy máu đang xộc lên đầu, vội hỏi cô Tứ có khi nào dưới này đang chôn vua cương thi Hạn Bạt không?

(*) Hạn Bạt: là do thi cốt người vừa chết trong trăm ngày biến dị mà thành, không có linh hồn hay tinh phách. Sở dĩ Hạn Bạt có thể gây ra hạn hán là vì oán niệm và hận thù khi còn sống. Trong Nam Hoang Kinh có miêu tả, ở phương Nam có một quái vật thượng cổ tên Hạn Bạt, vóc người lùn, nhỏ, không mặc quần áo, đầu trọc, mắt nằm trên đỉnh đầu, đi đến đâu, đất khô cằn hạn hán đến đó.

“Sáu thành." Chân mày cô Tứ nhăn lại, sau đó cười lạnh nói: "Lưu Hàn Thu chắc là từ nơi nào đó biết được tin tức nơi này có Hạn Bạt nên mới dùng chiêu này dẫn chúng ta tới đây, sợ là muốn chúng ta lấy ra miếng bạc này rồi thả Hạn Bạt ra. Đây là muốn giăng lưới bắt gọn chúng ta trong một lần..."

Lòng dạ của tên khốn đó cũng quá hiểm ác, hơn nữa nếu điều tra được chúng tôi đều chết tại đây thì có tới tám phần là nhà họ Lưu sẽ phải gánh trách nhiệm.

Ha hả, hiện tại nhà họ Lưu cũng chẳng còn cao thủ nào, nếu bị buột phải gách vác trách nhiệm cũng không có người đi minh oan?

"Còn có một việc..." Sau khi lão Yên kể xong chuyện xưa về miếng bạc thì cô Tứ lên tiếng, cô ấy duỗi tay sờ vào miếng bạc, vẻ mặt giống như không thể nói rõ.

Tôi lập tức vểnh tai lên nghe, cô ấy chậm rãi nói: "Miếng bạc này ngoại trừ để trấn thi còn có tác dụng khác."

"Tác dụng gì?" Lão Yên cũng hiếu kỳ hỏi.

Giờ phút này tầm mắt của cô Tứ vẫn luôn dừng lại trên miếng bạc, sắc mặt từ từ trở nên quỷ dị: "Tạo bạt"

Cái gì?

Tôi cơ hồ cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, quả thực trái ngược hoàn toán với tác dụng trấn thi, chuyện này là sao?

Hơn nữa vì sao cô Tứ lại muốn nhắc tới?

Lông tơ trên người tôi đều dựng lên, nhìn miếng bạc như một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Cô Tứ chỉ vào miếng bạc nói: "Nếu dùng để trấn thi thì miếng bạc này phải nằm về phía Tây, còn tạo bạt thì sẽ nằm hướng Đông, một Nam một Bắc, ngụ ý là chết đi sống lại, hoàn toàn là có hai ý, nếu người này là ông nội của Trường An thì dã tâm của ông ta cũng không nhỏ."

Tạo Bạt...

Tôi chỉ cảm thấy máu đang xộc lên đầu, vội hỏi cô Tứ có khi nào dưới này đang chôn vua cương thi Hạn Bạt không?

(*) Hạn Bạt: là do thi cốt người vừa chết trong trăm ngày biến dị mà thành, không có linh hồn hay tinh phách. Sở dĩ Hạn Bạt có thể gây ra hạn hán là vì oán niệm và hận thù khi còn sống. Trong Nam Hoang Kinh có miêu tả, ở phương Nam có một quái vật thượng cổ tên Hạn Bạt, vóc người lùn, nhỏ, không mặc quần áo, đầu trọc, mắt nằm trên đỉnh đầu, đi đến đâu, đất khô cằn hạn hán đến đó.

“Sáu thành." Chân mày cô Tứ nhăn lại, sau đó cười lạnh nói: "Lưu Hàn Thu chắc là từ nơi nào đó biết được tin tức nơi này có Hạn Bạt nên mới dùng chiêu này dẫn chúng ta tới đây, sợ là muốn chúng ta lấy ra miếng bạc này rồi thả Hạn Bạt ra. Đây là muốn giăng lưới bắt gọn chúng ta trong một lần..."

Lòng dạ của tên khốn đó cũng quá hiểm ác, hơn nữa nếu điều tra được chúng tôi đều chết tại đây thì có tới tám phần là nhà họ Lưu sẽ phải gánh trách nhiệm.

Ha hả, hiện tại nhà họ Lưu cũng chẳng còn cao thủ nào, nếu bị buột phải gách vác trách nhiệm cũng không có người đi minh oan?

****6

Sắc mặt lão Yên không thay đổi, chỉ cười nói mục đích của Lưu Hàn Thu giống như lòng dạ của Tư Mã Chiêu vậy, không cần quá lo lắng, trên đường đi cố gắng cẩn thận hơn là được.

(*)Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Nguỵ, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.

"Trường An, cậu nhỏ một giọt máu vào thử xem." Cô Tứ nói với tôi.

Tôi có chút do dự, biểu hiện trên mặt lão Yên thay đổi, hỏi cô Tứ muốn làm gì?

Thái độ của ông ấy khiến người khác có chút sợ hãi, trước giờ tôi chưa từng thấy ông ấy tỏ vẻ không tôn trọng cô Tứ như thế. Cô Tứ cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ông ấy sau đó mới lặp lại câu nói khi nãy.

Tôi cắn răng không quay đầu nhìn lão Yên đang cố gắng che chở mình, trực tiếp dùng con dao cắt ngón giữa nặn ra một giọt máu, từ từ bôi lên miếng bạc.

Giọt máu rơi trên mặt miếng bạc không thấy xuất hiện điều gì, tôi áy náy nhìn về phía lão Yên đang lo lắng, cười nói: "Chẳng phải không xảy ra chuyện gì sao?"

"Mau tránh ra."

Nụ cười trên mặt lão Yên còn chưa kịp tắt thì đột nhiên con ngươi co rút lại, quát tôi một tiếng rồi cũng chạy tới phía tôi, cô Tứ cũng chạy đến trước mặt tôi, khiến tôi không biết bọn họ đang làm gì.

"Hai người làm gì..." Tôi vừa mới há miệng chưa kịp dứt câu thì cả người đã trượt xuống, trước mặt là một mảng tối.

Tiếng gió thổi tới, khiến tôi nổi da gà, trực tiếp rơi xuống, nhưng do tiếp xúc lâu dài với nguy hiểm đã tạo nên phản xạ có điều kiện khiến tôi phản ứng kịp thời. Từ bên hông rút ra con dao đâm loạn, đụng trúng thứ gì đó gây ra tiếng động, lòng tôi trở nên nặng nề khi nhận ra bên cạnh mình hoàn toàn là đá.

Con dao nhỏ ma sát với đá tạo ra tia lửa, nhưng tia sáng đó cũng có hạn không giúp tôi nhìn ra thứ gì cả.

Alo, alo, tiếng bộ đàm vang lên, âm thanh lo lắng của lão Yên truyền tới: "Trường An, cậu sao rồi?"

"Tôi vẫn còn đang rơi xuống, lão Yên, mọi người mau nghĩ cách cứu tôi." Tôi la to, lão Yên nhanh chóng đáp lại nhưng vì tín hiệu không tốt nên tôi không nghe rõ.

Tôi còn muốn nói thêm vài câu nhưng “bịch” một tiếng cả người tôi đập xuống đất, vậy mà lại không đau.

Tôi sờ sờ, sờ thấy thứ mềm mềm ấm ấm ở bên dưới.

"Hộc hộc." Một âm thanh thô cứng từ phía dưới truyền tới, tôi thu tay về, dưới mông như đang bị đốt nóng vậy nhanh chóng nhảy dựng lên. Tôi cũng không dám bật đèn pin, từ trong túi lấy ra một cây nến để thắp sáng, lò mò nhìn thử.

Vừa liếc nhìn đã làm tôi kinh ngạc, thế mà lại có một đứa bé trai trắng nõn sạch sẽ ở dưới này.

Tôi giơ cây nến lên để nhìn cho rõ, trong khi tim thì đập liên hồi, đứa nhỏ này khoảng tầm mười tuổi, trắng trẻo, đang ngủ rất ngon, giống như là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhà bên vậy.

Nhưng đứa nhỏ này không mặt quần áo lại gầy gò, có bao nhiêu sươn sườn đều lộ rõ.

Tiếng thở của nó có chút nặng nề, nhưng vì là âm thanh duy nhất ở trong này nên không thấy sự khác biệt nào nếu so với người thường. Mặc dù vậy đứa nhỏ này xuất hiện ở đây cũng có chút hơi quỷ dị!