← Quay lại trang sách

Chương 800 Ngọc Cửu Long

Tôi rơi xuống cách mặt đất khoảng bốn năm mét, lại còn rơi xuống người của nó vậy mà nó không có chút cảm giác gì, vẫn ngủ ngon lành như cũ.

Tôi yên lặng kéo ra khoảng cách với nó, bắt đầu quan sát những nơi khác.

Chỗ này giống như một căn hầm trú, diện tích cũng chỉ tầm năm mét vuông. Tôi rơi xuống chính giữa căn phòng vậy thì đứa nhỏ này cũng nằm ở vị trí chính giữa.

Tôi trong lòng chợt giật mình, năm mét này tương ứng với khoảng cách năm mét rừng bị đốt khi nãy sao?

Vậy có nghĩa là Lưu Hàn Thu thật sự biết nơi này có thứ gì vì thế mới phóng hoả, mục đích chính là dẫn dụ chúng tôi tới đây, nhưng sự xuất hiện của miếng bạc cũng thật sự khó hiểu, nếu là tạo Bạt... Tôi đột nhiên nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, không phải là đang chỉ nó chứ?

Khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu khiến tôi rùng mình, lập tức lùi về sau mấy bước, cố kéo dài khoảng cách với nó.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Hô hấp của nó ngày càng nặng nề, mỗi lần hít thở là một lần tim tôi nhảy lên theo, tôi cầm chắc khẩu súng B54, đạn cũng đã lên sẵn. Tay cầm hơi run run vì tôi biết nếu như thứ trước mắt tôi là Bạt thì đừng nói tới súng lục mà ngay cả có súng tiểu liên trong tay thì cũng chẳng làm gì được.

Một khi Hạn Bạt xuất hiện, đất cằn ngàn dặm, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm...

Tôi càng nghĩ càng thấy chỗ này nguy hiểm, cầm chắc bộ đàm trên tay hi vọng lão Yên và mọi người có thể thả một sợi dây thừng xuống dưới đây để cứu tôi.

Tít tít tít!

Bộ đàm truyền đi âm thanh không rõ ràng của tôi, tôi cũng không biết lão Yên và mọi người có nhận được không nhưng đây cũng là hi vọng duy nhất rồi. Tôi chỉ có thể không ngừng cố gắng kết nối với họ, không ngừng diễn tả tình hình bên dưới này cho họ nghe.

Nhưng mười phút trôi qua vẫn không có lời phản hồi, không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.

"Lão Yên, mọi người nhất định phải nghe thấy tôi, nếu đứa nhỏ này tỉnh thì có mười đứa như tôi cũng không đủ cho nó nuốt." Tôi khóc không ra nước mắt lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng ông trời vẫn không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, lão Yên cũng không đáp lại, đứa nhỏ này càng ngày càng hô hấp nhanh hơn, giống như sẽ bất thình lình tỉnh dậy.

Tôi như con kiến ngồi trên chảo lửa, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể ngồi dựa vào một góc, cảnh giác nhìn chằm chằm nó.

Một phút, hai phút, nửa giờ trôi qua đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh, hô hấp dồn dập như vừa tham gia chạy đua một trăm mét vậy.

Một tay tôi cầm súng, tay còn lại cầm nến, sáp nến nhỏ xuống tay cũng không có cảm giác gì, chỉ muốn mau chóng tìm được đường ra ngoài.

Tín hiệu chắc chắn đã bị cắt đứt, lão Yên và mọi người chắc cũng đang tìm biện pháp cứu tôi, nhưng đã lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, cũng có thể là đã gặp chuyện gì đó, vì thế tôi không thể chỉ trông cậy vào bọn họ.

Tôi sờ khắp bốn phía, cảm thấy vách tường khô ráo, tôi đoán nơi này cách bờ biển không tới mười mét vậy nên phải có mạch nước ngầm mới đúng. Cho dù không có nước cũng nên có chút ẩm ướt. Nhưng nơi này khô ráo như thể ở trong lò lửa vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Khô ráo, tôi yên lặng lẩm nhẩm, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý - nơi này nhất định có vách ngăn, nếu không thì tại sao lại khô như vậy, nếu có vách ngăn thì chắc chắn sẽ có đường thông ra ngoài.

Tôi kích động nhét súng lục ra sau lưng, bắt đầu sờ khắp mọi nơi, dù nơi này không nhất định sẽ có cơ quan nhưng chắc hẳn sẽ có một số chỗ có vách ngăn tương đối mỏng.

Đến lúc đó dùng xẻng nhỏ đào nhất định sẽ đào ra được một khe hở, dọc theo khe hở sẽ có thể sờ vào vách ngăn.

Mà loại vách ngăn này chính là đường đi ra ngoài mà những người thợ thủ công đã để lại, cho nên đây chính là cơ hội sống duy nhất của tôi.

Tôi càng kích động thì càng nhắc bản thân phải kiềm chế để đề phòng bản thân sẽ bỏ qua điều gì đó. Nhưng tiếng hít thở đằng sau lại giống như bùa đòi mạng không ngừng văng vẳng ở bên tai. Cho dù tôi đã buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng tỉnh thoảng vẫn sẽ bị nó quấy rầy.

Cứ như vậy tôi đã sờ gần được một nửa vách tường, lúc này trong lòng tôi chợt động, nhanh chóng rút ra một con dao nhỏ gõ lên một chỗ trên vách tường, một âm thanh trống rỗng nề truyền đến.

Tôi lập tức đặt cây nến sang một bên, nhét con dao vào lại bên hông rồi lấy từ trong túi một cái xẻng nhỏ, sau đó gõ vào chỗ trống trên vách tường tạo thành một cái khe hở.

Tôi nghiêng đầu dán sát lỗ tai vào khe hở để lắng nghe, có tiếng gió xẹt qua lỗ tai, chân mày tôi nhíu chặt lại, đây không chỉ đơn giản là một vách ngăn, dựa vào tiếng gió thổi cùng với phương hướng, e rằng bên trong là một không gian khá rộng.

Tôi có chút do dự, nghiêng đầu nhìn thoáng qua đứa nhỏ nãy giờ vẫn đang ngủ, không biết nên lựa chọn như thế nào?

Tôi rơi xuống cách mặt đất khoảng bốn năm mét, lại còn rơi xuống người của nó vậy mà nó không có chút cảm giác gì, vẫn ngủ ngon lành như cũ.

Tôi yên lặng kéo ra khoảng cách với nó, bắt đầu quan sát những nơi khác.

Chỗ này giống như một căn hầm trú, diện tích cũng chỉ tầm năm mét vuông. Tôi rơi xuống chính giữa căn phòng vậy thì đứa nhỏ này cũng nằm ở vị trí chính giữa.

Tôi trong lòng chợt giật mình, năm mét này tương ứng với khoảng cách năm mét rừng bị đốt khi nãy sao?

Vậy có nghĩa là Lưu Hàn Thu thật sự biết nơi này có thứ gì vì thế mới phóng hoả, mục đích chính là dẫn dụ chúng tôi tới đây, nhưng sự xuất hiện của miếng bạc cũng thật sự khó hiểu, nếu là tạo Bạt... Tôi đột nhiên nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, không phải là đang chỉ nó chứ?

Khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu khiến tôi rùng mình, lập tức lùi về sau mấy bước, cố kéo dài khoảng cách với nó.

Hô hấp của nó ngày càng nặng nề, mỗi lần hít thở là một lần tim tôi nhảy lên theo, tôi cầm chắc khẩu súng B54, đạn cũng đã lên sẵn. Tay cầm hơi run run vì tôi biết nếu như thứ trước mắt tôi là Bạt thì đừng nói tới súng lục mà ngay cả có súng tiểu liên trong tay thì cũng chẳng làm gì được.

Một khi Hạn Bạt xuất hiện, đất cằn ngàn dặm, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm...

Tôi càng nghĩ càng thấy chỗ này nguy hiểm, cầm chắc bộ đàm trên tay hi vọng lão Yên và mọi người có thể thả một sợi dây thừng xuống dưới đây để cứu tôi.

Tít tít tít!

Bộ đàm truyền đi âm thanh không rõ ràng của tôi, tôi cũng không biết lão Yên và mọi người có nhận được không nhưng đây cũng là hi vọng duy nhất rồi. Tôi chỉ có thể không ngừng cố gắng kết nối với họ, không ngừng diễn tả tình hình bên dưới này cho họ nghe.

Nhưng mười phút trôi qua vẫn không có lời phản hồi, không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.

"Lão Yên, mọi người nhất định phải nghe thấy tôi, nếu đứa nhỏ này tỉnh thì có mười đứa như tôi cũng không đủ cho nó nuốt." Tôi khóc không ra nước mắt lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng ông trời vẫn không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, lão Yên cũng không đáp lại, đứa nhỏ này càng ngày càng hô hấp nhanh hơn, giống như sẽ bất thình lình tỉnh dậy.

Tôi như con kiến ngồi trên chảo lửa, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể ngồi dựa vào một góc, cảnh giác nhìn chằm chằm nó.

Một phút, hai phút, nửa giờ trôi qua đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh, hô hấp dồn dập như vừa tham gia chạy đua một trăm mét vậy.

Một tay tôi cầm súng, tay còn lại cầm nến, sáp nến nhỏ xuống tay cũng không có cảm giác gì, chỉ muốn mau chóng tìm được đường ra ngoài.

Tín hiệu chắc chắn đã bị cắt đứt, lão Yên và mọi người chắc cũng đang tìm biện pháp cứu tôi, nhưng đã lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, cũng có thể là đã gặp chuyện gì đó, vì thế tôi không thể chỉ trông cậy vào bọn họ.

Tôi sờ khắp bốn phía, cảm thấy vách tường khô ráo, tôi đoán nơi này cách bờ biển không tới mười mét vậy nên phải có mạch nước ngầm mới đúng. Cho dù không có nước cũng nên có chút ẩm ướt. Nhưng nơi này khô ráo như thể ở trong lò lửa vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Khô ráo, tôi yên lặng lẩm nhẩm, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý - nơi này nhất định có vách ngăn, nếu không thì tại sao lại khô như vậy, nếu có vách ngăn thì chắc chắn sẽ có đường thông ra ngoài.

Tôi kích động nhét súng lục ra sau lưng, bắt đầu sờ khắp mọi nơi, dù nơi này không nhất định sẽ có cơ quan nhưng chắc hẳn sẽ có một số chỗ có vách ngăn tương đối mỏng.

Đến lúc đó dùng xẻng nhỏ đào nhất định sẽ đào ra được một khe hở, dọc theo khe hở sẽ có thể sờ vào vách ngăn.

Mà loại vách ngăn này chính là đường đi ra ngoài mà những người thợ thủ công đã để lại, cho nên đây chính là cơ hội sống duy nhất của tôi.

Tôi càng kích động thì càng nhắc bản thân phải kiềm chế để đề phòng bản thân sẽ bỏ qua điều gì đó. Nhưng tiếng hít thở đằng sau lại giống như bùa đòi mạng không ngừng văng vẳng ở bên tai. Cho dù tôi đã buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng tỉnh thoảng vẫn sẽ bị nó quấy rầy.

Cứ như vậy tôi đã sờ gần được một nửa vách tường, lúc này trong lòng tôi chợt động, nhanh chóng rút ra một con dao nhỏ gõ lên một chỗ trên vách tường, một âm thanh trống rỗng nề truyền đến.

Tôi lập tức đặt cây nến sang một bên, nhét con dao vào lại bên hông rồi lấy từ trong túi một cái xẻng nhỏ, sau đó gõ vào chỗ trống trên vách tường tạo thành một cái khe hở.

Tôi nghiêng đầu dán sát lỗ tai vào khe hở để lắng nghe, có tiếng gió xẹt qua lỗ tai, chân mày tôi nhíu chặt lại, đây không chỉ đơn giản là một vách ngăn, dựa vào tiếng gió thổi cùng với phương hướng, e rằng bên trong là một không gian khá rộng.

Tôi có chút do dự, nghiêng đầu nhìn thoáng qua đứa nhỏ nãy giờ vẫn đang ngủ, không biết nên lựa chọn như thế nào?

****7:

Nơi này trông có vẻ nguy hiểm, nhưng hiện tại mà nói tên nhóc này không có dấu hiệu tỉnh lại và đang ở trong trạng thái tương đối an toàn, nhưng phía sau bức tường này đến cùng là có thứ gì thì tôi lại không biết...

Tôi vốn tưởng rằng đây chỉ là một gian cách tầng đơn giản, nhưng hiện tại có vẻ như không phải vậy, bởi vậy trong lúc nhất thời khiến tôi có hơi phân vân.