← Quay lại trang sách

Chương 801 Ngọc Cửu Long

“Thôi, liều vậy!" Tôi cắn răng một cái, cho dù thứ này có tỉnh lại hay không thì tôi cũng không thể ở lại cái nơi quỷ quái này đợi mãi được, ra không được thì lâu ngày tôi cũng sẽ chết đói thôi.

Phần lớn nhu yếu phẩm mang theo lần này đều nằm hết trong túi của những người khác rồi, còn chỗ tôi chỉ còn lại hai chai nước và vài hộp thức ăn khô, cho nên hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng.

Vừa nghĩ tới đây thì đầu óc tôi chợt bừng tỉnh, sau đó trực tiếp dùng xẻng nhỏ chậm rãi gõ, vừa gõ vừa lắng nghe động tĩnh, nếu cảm thấy có gì đó không thích hợp liền dừng lại để quan sát, nếu không có vấn đề gì thì mới tiếp tục.

Tôi cứ gõ gõ ngừng ngừng như thế, sau khi mất gần một tiếng đồng hồ mới tạo ra được một khoảng trống cho một người đi qua.

Tôi khoác túi lên lưng, lại cầm súng trong tay rồi mới cúi người nghiêng cây nến vào bên trong thêm một lúc, sau khi thấy ngọn nến không bị dập tắt thì lúc này mới bước vào.

“Hì hì!”

Mới vừa bước một chân vào thì tôi liền nghe được một trận cười âm trầm quái dị, tôi giật mình một cái rồi tranh thủ thời gian quay đầu nhìn lại, thấy cậu bé kia vẫn đang nằm ở chỗ cũ, tiếng hít thở cũng không có dừng… Chẳng lẽ là tôi nghe nhầm?

Tôi lắc đầu rồi bước chân còn lại vào trong, nhưng lần này tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, an tĩnh đến mức có chút dọa người.

Một bước này đã khiến tiếng hít thở của cậu bé kia trở nên xa hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút không chân thực, như thể nơi tôi vừa tới là một thế giới không tồn tại. Mặc dù tôi có thể nhìn thấy cậu bé rất rõ ràng, nhưng loại cảm giác không chân thật này ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Tôi nhanh chóng ngăn mình tiếp tục suy nghĩ, quay đầu rồi giơ cao cây nến lên để thắp sáng gian cách tầng này.

Nhưng điều kỳ lạ là không gian của gian cách tầng này không lớn, chỉ chừa một lối đi rộng nửa mét cho những người thợ thủ công đi lại, nhưng không hiểu sao mặt đất lại chất đầy đá lộn xộn, còn nơi không có đá thì chiếm không đến một nửa diện tích.

Mặc dù trông có vẻ bình thường nhưng trong lòng tôi từ đầu đến cuối đều không thả lỏng được mà lại càng lúc càng dâng cao. Nơi này vẫn không có cảm giác ẩm ướt, nhưng tiếng gió tôi vừa nghe được đã mang theo hương vị ẩm ướt và rõ ràng là từ bờ biển truyền đến.

Tôi nhắm mắt lại, thậm chí thổi tắt ngọn nến, sau đó ẩn mình trong bóng tối.

Tiếng gió lại xẹt qua khuôn mặt, khiến tôi hơi quay mặt lại để cảm nhận hướng gió, sau đó dựa vào cảm giác của bản thân mà bước vài bước về phía trước trong bóng tối, tiếng gió cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng, lúc xẹt qua khuôn mặt còn mang theo một chút hơi ẩm.

Tôi gật nhẹ đầu, đúng rồi, thứ này quả thực đến từ bờ biển, bởi vì trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn đợi ở trên thuyền, cho nên đối với loại hương vị này không thể quen thuộc hơn.

Bụp!

Bỗng nhiên tôi đá phải thứ gì đó.

Tôi lập tức bật đèn pin lên và chiếu vào chân mình, nhưng vừa chiếu một cái đã khiến tôi suýt chút nữa bị hù đến hồn phi phách tán. Dưới lòng bàn chân của tôi thế mà lại có một cái hộp sọ!

Hộp sọ không đáng sợ, điều đáng sợ là những chiếc răng nanh sắc nhọn sáng chói trong miệng của cái hộp sọ này khiến tôi nhìn mà toàn thân run rẩy.

Hộp sọ này là đầu người, nhưng những chiếc răng sắc nhọn này lại trông có vẻ không giống của con người.

Tôi hít một hơi dài để xoa dịu trái tim đang cuồng loạn không thôi của mình, sau đó ngồi xổm người xuống và dùng máy ảnh chụp một bức ảnh cho thứ này.

Cái thứ đồ chơi này có giá trị nghiên cứu rất lớn, giáo sư Hứa và Nha Tử chắc chắn sẽ rất hứng thú, nhưng tôi không muốn mang theo thứ như vậy bên mình đâu, nên chỉ có thể ủy khuất cho bọn họ phải xem ảnh vậy!

Hộp sọ nằm ở vị trí có tiếng gió truyền đến, tôi chịu đựng sự khó chịu và di chuyển hộp sọ ra xa, sau đó lại ngồi xổm người xuống và bắt đầu dùng xẻng tiếp tục đào móc.

Sau khi đào xong nắm đất đầu tiên thì trong lòng tôi đã cảm thấy thoải mái hơn một chút, chất đất ở chỗ này tương đối mềm và có chút ẩm ướt, như vậy đã nói rõ nơi này cách bờ biển không xa, chỉ cần đào một lúc là có thể đi ra ngoài.

Vốn dĩ tôi muốn tìm lối ra khỏi gian cách tầng, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi luôn cảm thấy bất an nên đã dứt khoát dùng đến cách ngu ngốc này để an tâm.

Chất đất rất mềm, cho nên chẳng bao lâu sau thì tôi đã đào ra một đoạn đường dài khoảng một mét, tiếng gió càng ngày càng rõ ràng, chuyển động trên tay tôi cũng trở nên nhanh hơn.

Đất phía sau càng ngày càng ẩm ướt, tốc độ đào móc cũng càng lúc càng nhanh. Hơn nữa, tôi có ý thức đào lên trên, làm như vậy là để khoảng cách tới mặt đất sẽ trở nên càng lúc càng ngắn, cũng sẽ không xuất hiện nguy cơ tôi bị nước biển ép cho chết đuối.

Xoẹt!

Sau khi lại đẩy xẻng xuống lần nữa thì một dòng nước trực tiếp vọt ra, mặc dù tôi chưa kịp tránh nên bị xối thẳng vào mặt, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì một tia sáng đã theo dòng nước này truyền tới, tôi cắn đèn pin ở trong miệng, hai tay dùng sức bơi giữa dòng nước. Một lúc sau, một cái hố có thể cung cấp cho tôi trèo ra đã bị dòng nước mở ra.

“Thôi, liều vậy!" Tôi cắn răng một cái, cho dù thứ này có tỉnh lại hay không thì tôi cũng không thể ở lại cái nơi quỷ quái này đợi mãi được, ra không được thì lâu ngày tôi cũng sẽ chết đói thôi.

Phần lớn nhu yếu phẩm mang theo lần này đều nằm hết trong túi của những người khác rồi, còn chỗ tôi chỉ còn lại hai chai nước và vài hộp thức ăn khô, cho nên hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng.

Vừa nghĩ tới đây thì đầu óc tôi chợt bừng tỉnh, sau đó trực tiếp dùng xẻng nhỏ chậm rãi gõ, vừa gõ vừa lắng nghe động tĩnh, nếu cảm thấy có gì đó không thích hợp liền dừng lại để quan sát, nếu không có vấn đề gì thì mới tiếp tục.

Tôi cứ gõ gõ ngừng ngừng như thế, sau khi mất gần một tiếng đồng hồ mới tạo ra được một khoảng trống cho một người đi qua.

Tôi khoác túi lên lưng, lại cầm súng trong tay rồi mới cúi người nghiêng cây nến vào bên trong thêm một lúc, sau khi thấy ngọn nến không bị dập tắt thì lúc này mới bước vào.

“Hì hì!”

Mới vừa bước một chân vào thì tôi liền nghe được một trận cười âm trầm quái dị, tôi giật mình một cái rồi tranh thủ thời gian quay đầu nhìn lại, thấy cậu bé kia vẫn đang nằm ở chỗ cũ, tiếng hít thở cũng không có dừng… Chẳng lẽ là tôi nghe nhầm?

Tôi lắc đầu rồi bước chân còn lại vào trong, nhưng lần này tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, an tĩnh đến mức có chút dọa người.

Một bước này đã khiến tiếng hít thở của cậu bé kia trở nên xa hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút không chân thực, như thể nơi tôi vừa tới là một thế giới không tồn tại. Mặc dù tôi có thể nhìn thấy cậu bé rất rõ ràng, nhưng loại cảm giác không chân thật này ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Tôi nhanh chóng ngăn mình tiếp tục suy nghĩ, quay đầu rồi giơ cao cây nến lên để thắp sáng gian cách tầng này.

Nhưng điều kỳ lạ là không gian của gian cách tầng này không lớn, chỉ chừa một lối đi rộng nửa mét cho những người thợ thủ công đi lại, nhưng không hiểu sao mặt đất lại chất đầy đá lộn xộn, còn nơi không có đá thì chiếm không đến một nửa diện tích.

Mặc dù trông có vẻ bình thường nhưng trong lòng tôi từ đầu đến cuối đều không thả lỏng được mà lại càng lúc càng dâng cao. Nơi này vẫn không có cảm giác ẩm ướt, nhưng tiếng gió tôi vừa nghe được đã mang theo hương vị ẩm ướt và rõ ràng là từ bờ biển truyền đến.

Tôi nhắm mắt lại, thậm chí thổi tắt ngọn nến, sau đó ẩn mình trong bóng tối.

Tiếng gió lại xẹt qua khuôn mặt, khiến tôi hơi quay mặt lại để cảm nhận hướng gió, sau đó dựa vào cảm giác của bản thân mà bước vài bước về phía trước trong bóng tối, tiếng gió cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng, lúc xẹt qua khuôn mặt còn mang theo một chút hơi ẩm.

Tôi gật nhẹ đầu, đúng rồi, thứ này quả thực đến từ bờ biển, bởi vì trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn đợi ở trên thuyền, cho nên đối với loại hương vị này không thể quen thuộc hơn.

Bụp!

Bỗng nhiên tôi đá phải thứ gì đó.

Tôi lập tức bật đèn pin lên và chiếu vào chân mình, nhưng vừa chiếu một cái đã khiến tôi suýt chút nữa bị hù đến hồn phi phách tán. Dưới lòng bàn chân của tôi thế mà lại có một cái hộp sọ!

Hộp sọ không đáng sợ, điều đáng sợ là những chiếc răng nanh sắc nhọn sáng chói trong miệng của cái hộp sọ này khiến tôi nhìn mà toàn thân run rẩy.

Hộp sọ này là đầu người, nhưng những chiếc răng sắc nhọn này lại trông có vẻ không giống của con người.

Tôi hít một hơi dài để xoa dịu trái tim đang cuồng loạn không thôi của mình, sau đó ngồi xổm người xuống và dùng máy ảnh chụp một bức ảnh cho thứ này.

Cái thứ đồ chơi này có giá trị nghiên cứu rất lớn, giáo sư Hứa và Nha Tử chắc chắn sẽ rất hứng thú, nhưng tôi không muốn mang theo thứ như vậy bên mình đâu, nên chỉ có thể ủy khuất cho bọn họ phải xem ảnh vậy!

Hộp sọ nằm ở vị trí có tiếng gió truyền đến, tôi chịu đựng sự khó chịu và di chuyển hộp sọ ra xa, sau đó lại ngồi xổm người xuống và bắt đầu dùng xẻng tiếp tục đào móc.

Sau khi đào xong nắm đất đầu tiên thì trong lòng tôi đã cảm thấy thoải mái hơn một chút, chất đất ở chỗ này tương đối mềm và có chút ẩm ướt, như vậy đã nói rõ nơi này cách bờ biển không xa, chỉ cần đào một lúc là có thể đi ra ngoài.

Vốn dĩ tôi muốn tìm lối ra khỏi gian cách tầng, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi luôn cảm thấy bất an nên đã dứt khoát dùng đến cách ngu ngốc này để an tâm.

Chất đất rất mềm, cho nên chẳng bao lâu sau thì tôi đã đào ra một đoạn đường dài khoảng một mét, tiếng gió càng ngày càng rõ ràng, chuyển động trên tay tôi cũng trở nên nhanh hơn.

Đất phía sau càng ngày càng ẩm ướt, tốc độ đào móc cũng càng lúc càng nhanh. Hơn nữa, tôi có ý thức đào lên trên, làm như vậy là để khoảng cách tới mặt đất sẽ trở nên càng lúc càng ngắn, cũng sẽ không xuất hiện nguy cơ tôi bị nước biển ép cho chết đuối.

Xoẹt!

Sau khi lại đẩy xẻng xuống lần nữa thì một dòng nước trực tiếp vọt ra, mặc dù tôi chưa kịp tránh nên bị xối thẳng vào mặt, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì một tia sáng đã theo dòng nước này truyền tới, tôi cắn đèn pin ở trong miệng, hai tay dùng sức bơi giữa dòng nước. Một lúc sau, một cái hố có thể cung cấp cho tôi trèo ra đã bị dòng nước mở ra.