← Quay lại trang sách

Chương 802 Ngọc Cửu Long

Tôi vừa lau mặt vừa dùng cả tay chân bò ra ngoài. Đúng lúc này, máy liên lạc đã lâu không có phản hồi lại vang lên.

"Trường, Trường An, cậu … ở đâu?" Giọng nói đứt quãng của lão Yên truyền đến, nhưng tôi không rảnh để đáp lại mà không ngừng trèo lên trên. Sau khoảng năm phút, cuối cùng tôi cũng có thể khiến bản thân ngâm mình trong làn nước biển.

“Thứ gì vậy?”

Tôi vừa ngâm mình trong nước biển là lập tức nghe thấy tiếng kêu to của Nha Tử, sau đó là tiếng nạp đạn lên nòng, tôi vừa vội vàng giơ hai tay lên khỏi mặt nước biển vừa thở hổn hển nói: “Tôi, Trường An."

Nha Tử gần như bị tôi làm cho sợ chết khiếp, anh ta không ngừng hỏi tôi tại sao lại ở chỗ này, nói là đám người lão Yên còn đang đào bới nơi tôi rơi xuống và đang chuẩn bị đào tôi ra.

"Con mẹ nhà anh, kéo tôi lên trước đi." Toàn thân tôi đã trở nên bủn rủn, vừa rồi còn có thể kiên trì, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy Nha Tử là cả người đã trở nên thả lỏng và lập tức cảm thấy mình không thể đi được nữa.

Lúc này Nha Tử mới muộn màng phát hiện và bước tới kéo tôi lên, sau đó còn lộ ra vẻ ghét bỏ mà nói trên mặt tôi toàn là nước bùn, nếu không phải có thể nghe ra giọng nói thì anh ta còn thực sự cho rằng tôi là một cương thi nước, suýt chút nữa anh ta đã bắn một phát súng vào tôi rồi.

Tôi đặt mông co quắp ngồi dưới đất rồi xua tay: "Anh đừng nói nhảm nữa, nhanh, nhanh thông báo với đám người lão Yên không cần đi tìm nữa, phía dưới có đồ."

Nha Tử nghe vậy thì hô to một tiếng, đám người lão Yên đã cùng nhau xuất hiện ở trước mặt ngay giây tiếp theo, sau khi xác nhận tôi không sao thì lúc này mới mỉm cười.

Nhưng sắc mặt của tôi cũng đã trở nên tái nhợt, bởi vì khuôn mặt bị nước bùn che khuất nên không một ai trong đám người lão Yên phát hiện ra.

Lúc này tôi không nhịn được phát run, bởi vì đằng sau lão Yên là một tên nhóc mặc một bộ quần áo vải không vừa vặn, thoạt nhìn phấn điêu ngọc trác hết sức đáng yêu, nhưng trái tim tôi chợt co rút lại. Cậu bé ở bên dưới đã đi lên từ lúc nào và tại sao còn xen lẫn cùng một chỗ với đám người lão Yên?

"Tên nhóc này đến từ đâu vậy?" Tôi liều mạng kìm nén nỗi sợ hãi và giả vờ kinh ngạc hỏi.

Lão Yên cười một tiếng, nói là đi theo một chiếc thuyền gỗ nhỏ mà đến, theo đứa nhỏ này nói thì thuyền của nó gặp phải cơn bão giống như chúng tôi, cha của nó vì liều mạng bảo vệ nó nên đã chết trên biển, còn nó đã phiêu bạt trên biển vài ngày và không hiểu sao lại trôi đến nơi này.

Mọi người thấy nó đáng thương nên định cho nó ở lại trên thuyền một thời gian ngắn, chờ đến khi trở về thì sẽ đến những ngôi làng gần đó để xem có người hay nhà nào quen biết không.

“Không được!” Tôi thẳng thừng từ chối.

Thuyền gỗ gì, gió bão nào chứ, ông đây một chữ cũng không tin, bởi vì vừa rồi, vừa rồi nó còn nằm ở dưới nền đất và suýt chút nữa đã hù chết tôi, hiện tại còn muốn bịa ra một chuyện như vậy để lăn lộn trong đám người chúng tôi sao, nghĩ cũng quá đơn giản rồi?

Lão Yên lộ ra vẻ kỳ quái nhìn tôi, hỏi tại sao không được, nhưng cô Tứ ở một bên lại thản nhiên nói: “Không có gì là không được, chẳng qua là tiện tay mà thôi.”

Tôi giương mắt nhìn về phía cô Tứ, chẳng lẽ ngay cả cô ấy cũng không nhìn ra sự mờ ám trên người tên nhóc này sao?

Tôi vừa lau mặt vừa dùng cả tay chân bò ra ngoài. Đúng lúc này, máy liên lạc đã lâu không có phản hồi lại vang lên.

"Trường, Trường An, cậu … ở đâu?" Giọng nói đứt quãng của lão Yên truyền đến, nhưng tôi không rảnh để đáp lại mà không ngừng trèo lên trên. Sau khoảng năm phút, cuối cùng tôi cũng có thể khiến bản thân ngâm mình trong làn nước biển.

“Thứ gì vậy?”

Tôi vừa ngâm mình trong nước biển là lập tức nghe thấy tiếng kêu to của Nha Tử, sau đó là tiếng nạp đạn lên nòng, tôi vừa vội vàng giơ hai tay lên khỏi mặt nước biển vừa thở hổn hển nói: “Tôi, Trường An."

Nha Tử gần như bị tôi làm cho sợ chết khiếp, anh ta không ngừng hỏi tôi tại sao lại ở chỗ này, nói là đám người lão Yên còn đang đào bới nơi tôi rơi xuống và đang chuẩn bị đào tôi ra.

"Con mẹ nhà anh, kéo tôi lên trước đi." Toàn thân tôi đã trở nên bủn rủn, vừa rồi còn có thể kiên trì, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy Nha Tử là cả người đã trở nên thả lỏng và lập tức cảm thấy mình không thể đi được nữa.

Lúc này Nha Tử mới muộn màng phát hiện và bước tới kéo tôi lên, sau đó còn lộ ra vẻ ghét bỏ mà nói trên mặt tôi toàn là nước bùn, nếu không phải có thể nghe ra giọng nói thì anh ta còn thực sự cho rằng tôi là một cương thi nước, suýt chút nữa anh ta đã bắn một phát súng vào tôi rồi.

Tôi đặt mông co quắp ngồi dưới đất rồi xua tay: "Anh đừng nói nhảm nữa, nhanh, nhanh thông báo với đám người lão Yên không cần đi tìm nữa, phía dưới có đồ."

Nha Tử nghe vậy thì hô to một tiếng, đám người lão Yên đã cùng nhau xuất hiện ở trước mặt ngay giây tiếp theo, sau khi xác nhận tôi không sao thì lúc này mới mỉm cười.

Nhưng sắc mặt của tôi cũng đã trở nên tái nhợt, bởi vì khuôn mặt bị nước bùn che khuất nên không một ai trong đám người lão Yên phát hiện ra.

Lúc này tôi không nhịn được phát run, bởi vì đằng sau lão Yên là một tên nhóc mặc một bộ quần áo vải không vừa vặn, thoạt nhìn phấn điêu ngọc trác hết sức đáng yêu, nhưng trái tim tôi chợt co rút lại. Cậu bé ở bên dưới đã đi lên từ lúc nào và tại sao còn xen lẫn cùng một chỗ với đám người lão Yên?

"Tên nhóc này đến từ đâu vậy?" Tôi liều mạng kìm nén nỗi sợ hãi và giả vờ kinh ngạc hỏi.

Lão Yên cười một tiếng, nói là đi theo một chiếc thuyền gỗ nhỏ mà đến, theo đứa nhỏ này nói thì thuyền của nó gặp phải cơn bão giống như chúng tôi, cha của nó vì liều mạng bảo vệ nó nên đã chết trên biển, còn nó đã phiêu bạt trên biển vài ngày và không hiểu sao lại trôi đến nơi này.

Mọi người thấy nó đáng thương nên định cho nó ở lại trên thuyền một thời gian ngắn, chờ đến khi trở về thì sẽ đến những ngôi làng gần đó để xem có người hay nhà nào quen biết không.

“Không được!” Tôi thẳng thừng từ chối.

Thuyền gỗ gì, gió bão nào chứ, ông đây một chữ cũng không tin, bởi vì vừa rồi, vừa rồi nó còn nằm ở dưới nền đất và suýt chút nữa đã hù chết tôi, hiện tại còn muốn bịa ra một chuyện như vậy để lăn lộn trong đám người chúng tôi sao, nghĩ cũng quá đơn giản rồi?

Lão Yên lộ ra vẻ kỳ quái nhìn tôi, hỏi tại sao không được, nhưng cô Tứ ở một bên lại thản nhiên nói: “Không có gì là không được, chẳng qua là tiện tay mà thôi.”

Tôi giương mắt nhìn về phía cô Tứ, chẳng lẽ ngay cả cô ấy cũng không nhìn ra sự mờ ám trên người tên nhóc này sao?

****8:

“Tứ…” Tôi vừa muốn nói gì thì cô Tứ đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi lập tức nuốt lời vừa đến bên miệng xuống.

Bởi vì cô ấy chưa bao giờ nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tuy không rõ ràng nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra, trái tim cũng lập tức bình tĩnh lại, cô ấy biết, cô ấy biết sự cổ quái của tên nhóc này.

Tôi lại nhìn về phía những người khác lần nữa, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào tôi giống như cười mà không phải cười, khiến tôi lập tức cảm thấy lo lắng, có ai trong 701 là đồ vô dụng đâu nên làm sao có thể dễ tin người như vậy được?

Tôi không nói thêm gì nữa, chuyện phía dưới tôi cũng bỏ qua đoạn ngắn đã nhìn thấy tên nhóc này, chỉ là lướt qua đoạn này thì phía dưới cũng không có cái gì kỳ quái, cứ như thể tôi chỉ là không cẩn thận ngã xuống một cái hố sâu, cuối cùng phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể đào ra một cái lỗ mà bò ra khỏi hố.

“Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ đi kiểm tra khu vực xung quanh.” Lão Yên làm vài động tác, Côn Bố và đám người giáo sư Hứa lập tức giải tán, cô Tứ nắm lấy tay của bé trai kia đi ra xa, chỉ để lại tôi và lão Yên.

Mặc dù tôi rất muốn hỏi lão Yên chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi không chắc tên nhóc kia đến cùng là có lai lịch gì. Dù đứng rất xa, nhưng nói không chừng nó vẫn có thể nghe được giọng nói của tôi, nên tôi cũng không dám nhiều lời.

Nhưng lão Yên tựa hồ đã biết điều gì đó, chỉ thấy ông ấy ra hiệu im lặng với tôi, sau đó móc từ trong ngực ra một thứ rồi đưa cho tôi: “Đây là đồ của ông nội cậu, hiện tại trả lại cho cậu, nếu có một ngày cậu có thể hiểu ra, nói không chừng còn có thể phát dương quang đại tay nghề của nhà họ Lưu!”

(*) Phát dương quang đại: làm rạng rỡ, truyền bá rộng rãi.