Chương 803 Ngọc Cửu Long
Miếng bạc...
Tôi hít một hơi thật sâu, đồ của ông nội gì đó, phát dương quang đại gì đó, đây hoàn toàn không phải là điều mà lão Yên muốn biểu đạt. Điều ông ấy muốn nói là một khi miếng bạc bị rút ra, như vậy Hạn Bạt cũng đã được thả ra.
Mặc dù tôi không biết tại sao miếng bạc này lại bị rút ra, nhưng nếu chuyện đã xảy ra rồi thì việc tôi phải làm bây giờ là tìm ra giải pháp.
Nếu cậu bé đó là Hạn Bạt, vậy thì theo bộ dạng hiện tại không có hành động công kích nào của nó thì có lẽ nó là một phế phẩm, nhưng chúng tôi đương nhiên cũng không thể vì thế mà phớt lờ được, lỡ như nó đã trở thành Bạt, rốt cuộc vì cớ gì hiện tại nó lại tạo ra một lời nói dối như vậy để lẫn vào trong chúng tôi?
Không đúng, nó không có bịa ra, bởi vì chúng tôi đúng là đã gặp phải cơn bão, nhưng nó lại biết điều đó như thể bản thân nó có thiên lý nhãn vậy.
Tôi nhận lấy miếng bạc và nắm thật chặt ở trong tay, tôi cũng hiểu được một tầng ý nghĩa khác của lão Yên, đó là kêu tôi mau chóng hiểu thấu đáo phương pháp sử dụng miếng bạc để có thể lại lần nữa phong ấn con Hạn Bạt này lại!
Tôi siết chặt rồi lại buông lỏng, tới tới lui lui nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn chọn cách siết chặt miếng bạc, sau đó nhẹ giọng nói một tiếng đã biết.
"Biết là tốt rồi." Lão Yên vỗ nhẹ bờ vai của tôi, lực đạo mạnh hơn cho thấy nội tâm của ông ấy đang rất nặng nề!
Tôi nhét miếng bạc vào trong túi rồi đi đến bờ biển để rửa sạch một thân bùn đất, sau đó ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt nước hồi lâu.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp được ngôi mộ có quan hệ mật thiết với mình, khiến tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với những bí mật trong tòa cổ mộ này...
Tôi lại nghỉ ngơi tại chỗ thêm gần mười phút nữa thì lão Yên mới gọi mọi người trở về, nói rằng đứa bé này không thể bị bỏ lại một mình trên thuyền được và phải có người ở lại chăm sóc nó.
Lão Yên nhìn qua một vòng, những ai bị ông ấy nhìn đến đều sẽ dời ánh mắt đi, bởi vì không một ai nguyện ý ở lại, dù sao việc ở lại một mình biểu thị cho sự không an toàn.
Trước ngày hôm nay, có thể sẽ có một số người cho rằng việc ở lại trên thuyền tương đối an toàn, nhưng sau buổi sáng ngày hôm nay thì không có ai nghĩ như vậy nữa, bởi vì cách gần như vậy còn bị người ta phóng hỏa, như vậy việc ở lại trên thuyền cũng có khả năng mặc người chém giết.
Bàn luận hồi lâu, lão Yên bất đắc dĩ cúi đầu hỏi cậu bé có thể ở lại trên thuyền một mình được không, ông ấy sẽ chuẩn bị đồ ăn cho nó, chỉ cần nó ở một mình là được.
Nhưng cậu bé vừa nghe vậy thì lập tức nắm chặt lấy vạt áo của cô Tứ. Tôi thấy vẻ mặt của cô Tứ thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, sau đó tôi nghe thấy giọng nói thanh thúy của cậu bé: “Ông ơi, ông không thể mang con đi theo được sao?”
Tôi chạm vào cánh tay mình và không ngoài dự đoán là nổi hết da gà, cho dù có nghe hay đến đâu thì tôi vẫn ngửi thấy một cỗ mùi tanh kỳ lạ của đất từ đó, đúng rồi, đó là vì nó vốn bò dậy từ trong đất mà.
Lão Yên tựa hồ có chút khó xử, nhưng lại giống như không thể chịu nổi lời cầu khẩn của cậu bé, sau một lúc lâu vẫn gật đầu nói: "Được rồi, chúng tôi có thể mang theo nhóc, nhưng nhóc không được gây sự, nếu không ông sẽ bỏ nhóc lại một mình. Trong khu rừng này có rất nhiều dã thú hung dữ, đến lúc đó chúng sẽ ngậm nhóc đi.”
Tên nhóc càng siết chặt tay của cô Tứ, lắc đầu rồi gằn từng chữ đáp lại: “Con nhất định sẽ không gây chuyện."
Sau một trận giày vò như vậy thì đã đến trưa, mà đám người lão Trịnh Thúc cũng bị loạt chuyện này làm cho bối rối. Mắt thấy trong đội ngũ muốn dẫn theo đứa nhỏ thì liên tục xua tay, nói rằng trước đó không có đứa nhỏ thì thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, nếu hiện tại lại mang theo đứa nhỏ thì đây chẳng phải là muốn chết sao?
Lão Yên cười khổ, nói rằng một đứa nhỏ như vậy mà ông ấy cũng nhẫn tâm để lại một mình nó ở trên thuyền, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, trong lòng của ông ấy có cảm thấy áy náy không?
Mà một câu nói này đã khiến lão Trịnh Thúc không nói nên lời.
Sau khi sự việc đã được quyết định, mọi người vẫn ở yên tại chỗ, tùy tiện ăn một chút lương khô rồi lại lên đường dọc theo con đường trước đó, Côn Bố lại căn dặn mọi người nhất định phải cảnh giác một chút, không được thất bại hai lần tại một chỗ.
Nha Tử nghe xong lời này liền rùng mình, có lẽ là đang nhớ lại chuyện xảy ra vài ngày trước.
Côn Bố mở đường ở phía trước, thỉnh thoảng lại rắc một ít bột màu vàng vào bụi cỏ, mùi của nó cực kỳ gay mũi, anh ta nói đây là hùng hoàng, loài rắn rất sợ loại mùi này, sau khi ngửi được sẽ không chủ động lại gần.
Ngay khi chúng tôi lại đi đến nơi trước đó thì đã hơn ba giờ chiều, Nha Tử run rẩy toàn thân, trong khi chúng tôi đang cảnh giác cao độ nhìn chằm chằm vào chung quanh.
"Này Trường An, trên đầu của cậu có một chiếc lá." Lúc lão Hạ đi ở phía sau tôi đưa tay qua để nhặt thì tôi vô thức cúi đầu xuống, sau đó lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm của ông ấy.
Miếng bạc...
Tôi hít một hơi thật sâu, đồ của ông nội gì đó, phát dương quang đại gì đó, đây hoàn toàn không phải là điều mà lão Yên muốn biểu đạt. Điều ông ấy muốn nói là một khi miếng bạc bị rút ra, như vậy Hạn Bạt cũng đã được thả ra.
Mặc dù tôi không biết tại sao miếng bạc này lại bị rút ra, nhưng nếu chuyện đã xảy ra rồi thì việc tôi phải làm bây giờ là tìm ra giải pháp.
Nếu cậu bé đó là Hạn Bạt, vậy thì theo bộ dạng hiện tại không có hành động công kích nào của nó thì có lẽ nó là một phế phẩm, nhưng chúng tôi đương nhiên cũng không thể vì thế mà phớt lờ được, lỡ như nó đã trở thành Bạt, rốt cuộc vì cớ gì hiện tại nó lại tạo ra một lời nói dối như vậy để lẫn vào trong chúng tôi?
Không đúng, nó không có bịa ra, bởi vì chúng tôi đúng là đã gặp phải cơn bão, nhưng nó lại biết điều đó như thể bản thân nó có thiên lý nhãn vậy.
Tôi nhận lấy miếng bạc và nắm thật chặt ở trong tay, tôi cũng hiểu được một tầng ý nghĩa khác của lão Yên, đó là kêu tôi mau chóng hiểu thấu đáo phương pháp sử dụng miếng bạc để có thể lại lần nữa phong ấn con Hạn Bạt này lại!
Tôi siết chặt rồi lại buông lỏng, tới tới lui lui nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn chọn cách siết chặt miếng bạc, sau đó nhẹ giọng nói một tiếng đã biết.
"Biết là tốt rồi." Lão Yên vỗ nhẹ bờ vai của tôi, lực đạo mạnh hơn cho thấy nội tâm của ông ấy đang rất nặng nề!
Tôi nhét miếng bạc vào trong túi rồi đi đến bờ biển để rửa sạch một thân bùn đất, sau đó ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt nước hồi lâu.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp được ngôi mộ có quan hệ mật thiết với mình, khiến tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với những bí mật trong tòa cổ mộ này...
Tôi lại nghỉ ngơi tại chỗ thêm gần mười phút nữa thì lão Yên mới gọi mọi người trở về, nói rằng đứa bé này không thể bị bỏ lại một mình trên thuyền được và phải có người ở lại chăm sóc nó.
Lão Yên nhìn qua một vòng, những ai bị ông ấy nhìn đến đều sẽ dời ánh mắt đi, bởi vì không một ai nguyện ý ở lại, dù sao việc ở lại một mình biểu thị cho sự không an toàn.
Trước ngày hôm nay, có thể sẽ có một số người cho rằng việc ở lại trên thuyền tương đối an toàn, nhưng sau buổi sáng ngày hôm nay thì không có ai nghĩ như vậy nữa, bởi vì cách gần như vậy còn bị người ta phóng hỏa, như vậy việc ở lại trên thuyền cũng có khả năng mặc người chém giết.
Bàn luận hồi lâu, lão Yên bất đắc dĩ cúi đầu hỏi cậu bé có thể ở lại trên thuyền một mình được không, ông ấy sẽ chuẩn bị đồ ăn cho nó, chỉ cần nó ở một mình là được.
Nhưng cậu bé vừa nghe vậy thì lập tức nắm chặt lấy vạt áo của cô Tứ. Tôi thấy vẻ mặt của cô Tứ thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, sau đó tôi nghe thấy giọng nói thanh thúy của cậu bé: “Ông ơi, ông không thể mang con đi theo được sao?”
Tôi chạm vào cánh tay mình và không ngoài dự đoán là nổi hết da gà, cho dù có nghe hay đến đâu thì tôi vẫn ngửi thấy một cỗ mùi tanh kỳ lạ của đất từ đó, đúng rồi, đó là vì nó vốn bò dậy từ trong đất mà.
Lão Yên tựa hồ có chút khó xử, nhưng lại giống như không thể chịu nổi lời cầu khẩn của cậu bé, sau một lúc lâu vẫn gật đầu nói: "Được rồi, chúng tôi có thể mang theo nhóc, nhưng nhóc không được gây sự, nếu không ông sẽ bỏ nhóc lại một mình. Trong khu rừng này có rất nhiều dã thú hung dữ, đến lúc đó chúng sẽ ngậm nhóc đi.”
Tên nhóc càng siết chặt tay của cô Tứ, lắc đầu rồi gằn từng chữ đáp lại: “Con nhất định sẽ không gây chuyện."
Sau một trận giày vò như vậy thì đã đến trưa, mà đám người lão Trịnh Thúc cũng bị loạt chuyện này làm cho bối rối. Mắt thấy trong đội ngũ muốn dẫn theo đứa nhỏ thì liên tục xua tay, nói rằng trước đó không có đứa nhỏ thì thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, nếu hiện tại lại mang theo đứa nhỏ thì đây chẳng phải là muốn chết sao?
Lão Yên cười khổ, nói rằng một đứa nhỏ như vậy mà ông ấy cũng nhẫn tâm để lại một mình nó ở trên thuyền, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, trong lòng của ông ấy có cảm thấy áy náy không?
Mà một câu nói này đã khiến lão Trịnh Thúc không nói nên lời.
Sau khi sự việc đã được quyết định, mọi người vẫn ở yên tại chỗ, tùy tiện ăn một chút lương khô rồi lại lên đường dọc theo con đường trước đó, Côn Bố lại căn dặn mọi người nhất định phải cảnh giác một chút, không được thất bại hai lần tại một chỗ.
Nha Tử nghe xong lời này liền rùng mình, có lẽ là đang nhớ lại chuyện xảy ra vài ngày trước.
Côn Bố mở đường ở phía trước, thỉnh thoảng lại rắc một ít bột màu vàng vào bụi cỏ, mùi của nó cực kỳ gay mũi, anh ta nói đây là hùng hoàng, loài rắn rất sợ loại mùi này, sau khi ngửi được sẽ không chủ động lại gần.
Ngay khi chúng tôi lại đi đến nơi trước đó thì đã hơn ba giờ chiều, Nha Tử run rẩy toàn thân, trong khi chúng tôi đang cảnh giác cao độ nhìn chằm chằm vào chung quanh.
"Này Trường An, trên đầu của cậu có một chiếc lá." Lúc lão Hạ đi ở phía sau tôi đưa tay qua để nhặt thì tôi vô thức cúi đầu xuống, sau đó lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm của ông ấy.