← Quay lại trang sách

Chương 804 Ngọc Cửu Long

Tôi bị hù sợ đến mức vội vàng quay đầu thì thấy trong tay của ông ấy đang cầm một chiếc lá cây màu xanh, cũng không biết ông ấy sao lại kêu thảm như vậy.

Tôi kỳ lạ hỏi: "Không phải chỉ là một chiếc lá thôi sao? Tại sao ông lại bị dọa thành như vậy thế?"

Tôi vừa nói xong lão Hạ liền lùi lại phía sau, bàn tay cầm chiếc lá cũng xuất hiện những dấu vết giống như trên lưng của Nha Tử, nổi lên một đống vết sưng đỏ.

Tôi giật nảy mình và đưa tay định lấy lá cây xuống.

"Đừng cử động!" Giọng điệu của ông ấy thay đổi, sau đó hô hào để lão Yên và giáo sư Hứa nhanh chóng nhìn giúp ông ấy.

Tuy nhiên, tôi đã móc phi đao ra rồi nhắm ngay tay của lão Hạ mà phóng thẳng tới.

Lão Hạ bị tôi dọa đến mức muốn bỏ chạy, nhưng lại bị tiếng hét lạnh lùng của tôi làm cho sợ hãi mà ở nơi đó không nhúc nhích.

Xùy!

Phi đao cắm vào trong lá cây, chỉ truyền ra một thanh âm trầm thấp quái dị, giống như tiếng của một loại côn trùng.

"Cậu, cậu, cậu, câu đây là muốn cắt đứt tay của tôi!" Lão Hạ kêu lên.

Tôi không để ý tới ông ấy mà bước tới gỡ phi đao và cả chiếc lá kia xuống, sau đó nhìn sang tay của ông ấy rồi hài lòng gật đầu nói: “Vẫn còn tốt, chỉ rách có chút da thôi.”

Lão Hạ cười khan vài tiếng, nói lão Yên lo mà quản học trò của mình đi, nếu phi đao này lại sâu thêm chút nữa thì cái tay của ông ấy có thể bị phế rồi!

Lão Yên lườm ông ấy một cái rồi trực tiếp nắm lấy tay của ông ấy, dùng dao đã khử trùng vạch một cái để rút mủ bên trong ra, lại thoa chút thuốc cho ông ấy rồi mới vỗ nhẹ lên vai của ông ấy, nói: “Được rồi, ông cũng đừng đi so đo giống như một đứa trẻ.”

“Mọi người mau tới xem đây là thứ gì đi!” Tôi vẫy tay.

****9:

Tôi lật phi đao ra rồi cẩn thận quan sát, sau đó phát hiện cái thứ đó không phải là một chiếc lá mà là một con côn trùng, tất nhiên là tôi không thể biết được tên của con côn trùng đó là gì rồi.

Nó dài gần bằng một chiếc lá, xanh mơn mởn, mỗi bên đầu có một nửa xúc tu nhỏ, tổng cộng có bốn chân, hai chân trước trông giống hệt như lá cây, hai chân sau giống như thân lá khô, toàn bộ thân thể mỏng như cánh ve.

Đám người lão Yên tụ tập lại đây, sau khi nhìn chằm chằm vào thứ này thì cũng kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng vẫn là giáo sư Hứa lộ ra vẻ có hơi do dự nói: "Đây có phải là Diệp không?"

Thứ gì cơ?

Tôi nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Tại sao thứ này lại giống với tên của con người vậy?

Giáo sư Hứa lộ ra vẻ không chắc lắm, chỉ nói là lúc trước ông ấy đã từng xem qua một bản tài liệu liên quan đến côn trùng ở Đông Nam Á, trong đó có giới thiệu một loại côn trùng tên là: Diệp, dáng dấp của nó trông giống với lá cây nên còn được gọi là trùng lá.

Nó có thể ẩn nấp hoàn hảo trong rừng, mỗi lần công kích đều sẽ lặng yên không một tiếng động, cho nên có rất nhiều thủ lĩnh của bộ lạc một khi trúng phải độc của Diệp đều sẽ đau đớn đến chết mà không biết nguyên nhân, chỉ coi là không cẩn thận bị lây nhiễm.

“Nhìn vẻ ngoài của thứ này thì đúng là rất giống.” Tôi giơ phi cao của mình lên.

Giáo sư Hứa lộ vẻ kỳ lạ nói rằng loại trùng lá này thực ra rất hiếm thấy. Những ghi chép mà ông ấy đọc được là từ các tài liệu nước ngoài và chưa từng xuất hiện ở trong nước, cho nên ông ấy mới cảm thấy nghi ngờ, nhưng căn cứ theo vẻ ngoài mà phán đoán thì đúng là trùng lá.

Sau khi xác nhận đó là trùng lá, sắc mặt của giáo sư Hứa cũng tối sầm lại, sau đó vội càng kêu Côn Bố nhanh chóng tìm ra giải pháp, nói là trùng lá đều sống theo bầy đàn nên không có khả năng chỉ có một con như thế, nguy cơ lớn hơn còn đang ở phía sau, nếu bị bọn chúng vây khốn thì e rằng toàn bộ tiểu đội đều sẽ bị ăn thành xương trắng.

Tôi xem thường nói: “Chỉ là một con trùng thôi, không đến mức đó chứ?”

"Không đến mức? Cậu xem Nha Tử và lão Hạ một chút đi, bọn họ chỉ bị cắn có một cái như vậy thôi mà đã biến thành cái dạng này, cậu cứ tưởng tượng xem dáng vẻ của mình sau khi bị hàng trăm hàng ngàn cái thứ này nằm sấp trên cơ thể của mình đi.”

Giáo sư Hứa tức giận, sau đó xua tay kêu Côn Bố làm theo mệnh lệnh của mình.

Đầu tiên là cách ly những bụi cây xung quanh khỏi nơi chúng tôi đang đứng rồi lại dựng lên một mảnh lều để ngăn trở đỉnh đầu của chúng tôi và cuối cùng là dùng một mồi lửa đốt sạch toàn bộ bụi cây ở bên dưới lều.

Sau khi bản thân thuận theo lời của ông ấy nói mà nghĩ thử thì lập tức nổi da gà khắp người rồi bị hù sợ đến mức vội vàng tới giúp đỡ.

Ngọn lửa rất nhanh đã được thắp lên, tiếng kêu chi chi khiến tôi nghe mà tê cả da đầu. Những con trùng lá này ẩn mình quá kín đáo, cho nên không đốt sẽ không biết bên trong thế mà có nhiều tiếng kêu lạo xạo như vậy.

Côn Bố tay chân lanh lẹ, ngay khi lều vải được dựng lên thì một đầu vành đai cách ly đã vòng quanh chúng tôi. Nhưng lúc Côn Bố trở về thì bị một con trùng lá rơi xuống cắn một cái, nhưng anh ta không hề có bất kỳ cảm giác gì, ngược lại là con trùng kia đã trực tiếp biến thành than đen.