Chương 805 Ngọc Cửu Long
Này, chẳng lẽ hiện tại ngay cả da của anh cũng đều mang độc sao?" Nha Tử sợ đến mức không dám lại gần.
Côn Bố liếc nhìn anh ta một cái, tôi lập tức kéo Nha Tử lại để anh ta đừng làm trò mất mặt như thế, đây là vì trùng lá đã hút máu của Côn Bố có được không?
Nha Tử có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nên sau một lúc lâu mới cười hì hì nói: “Còn may, còn may, nếu không sau này tôi sẽ không dám đi làm nhiệm vụ với Côn Bố mất, chẳng may vô tình đụng một cái thì không phải là tặng mạng luôn sao."
Anh ta vừa nói xong lời này thì đám người đã cười đến mức mặt ngửa ra sau, chỉ có Côn Bố làm ra động tác giả khiến Nha Tử lập tức bị dọa cho dừng miệng rồi mang theo tiếng kêu than bi thảm nói: “Này này, anh, anh đừng so đo với tôi, tôi chỉ nói nhiều thôi chứ không có ý gì khác.”
Côn Bố phớt lờ anh ta, Nha Tử lén lút nhìn tôi dò hỏi, tôi quan sát toàn thân anh ta rồi đột nhiên mỉm cười: "Không sao đâu, trên người anh không có gì đâu."
Lạch cạch...
Tôi vừa dứt lời thì phía trên lều đã vang lên một tiếng giòn tan, tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì tiếng lạch cạch liên tục truyền đến tai tôi, cùng lúc đó sắc trời cũng dần tối sầm lại.
Trời mưa à?
Tôi tò mò ngẩng đầu nhìn, trong đầu như phát nổ.
Chỉ thấy phía trên lít nha lít nhít trùng lá dày đặc đã che kín lều trại đến mức không còn chút kẻ hở nào, thậm chí còn có một số con bò dọc theo mép lều tiến vào đến bên này và sắp rơi xuống.
Mà phía bên kia của vành đai cách ly cũng đầy rẫy trùng lá lít nha lít nhít đang bò về phía bên này, phát ra những tiếng xào xạc.
"Lão Hứa, làm sao bây giờ?" Lão Yên rống một tiếng, bắn chết một con trùng lá đang rớt xuống.
Giáo sư Hứa trầm mặt nhìn con trùng lá đang bò về phía này, hồi lâu cũng không nói được lời nào, khiến lão Yên sốt ruột đến mức liên tục thúc giục.
Nha Tử kéo lão Yên lại rồi dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Ông đừng la hét nữa, thầy tôi đang suy nghĩ, cho nên ông đừng làm loạn suy nghĩ của ông ấy.”
Lão Yên nhìn Nha Tử rồi lại nhìn giáo sư Hứa, sau đó thở dài một tiếng rồi tập trung xử lý trùng lá.
Côn Bố đã dùng toàn lực, năm sáu con rắn vàng chia ra ở bên cạnh mỗi người để bảo vệ, sau đó lại phối hợp với mấy con cổ trùng mà tôi chưa từng thấy qua, quả thực là đánh đâu thắng đó, hầu hết những con trùng lá rơi xuống đều bị bọn chúng xử lý. Thỉnh thoảng có vài con cá lọt lưới cũng bị chúng tôi giết chết nên tạm thời không có người xảy ra chuyện.
Thế nhưng, do trùng lá thực sự quá nhiều, cho nên sau khi kiên trì được mười phút, tất cả chúng tôi đều kiệt sức. Ngay cả rắn vàng cũng có dấu hiệu bại lui, nhưng thế công của trùng lá lại ngày càng hung hãn hơn.
“Lão Trịnh Thúc!”
Tôi vừa dùng phi đao giải quyết một con trùng lá thì tiếng kêu la tan nát cõi lòng của Trịnh lão nhị vang lên đã khiến tôi giật nảy mình. Ngay khi tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt của lão Trịnh Thúc đã nằm sấp hai con trùng lá, nổi mụt màu đỏ che kín toàn bộ khuôn mặt.
Tôi không nói hai lời liền lao tới, sau đó trực tiếp dùng tay nhấc hai con trùng lá lên và dùng chân nghiền chết chúng, kế đó là kêu lão Hạ tới hỗ trợ chữa trị cho lão Trịnh Thúc rồi quay người ngăn ở trước mặt lão Yên.
Còn ông ấy lại vì bảo vệ cậu bé kia mà lộ ra phía sau lưng, tạo cơ hội cho mấy con trùng lá gấp gáp nhằm về phía đó.
"Ông đang làm gì vậy, không muốn sống nữa sao?" Tôi kéo ông ấy lại để tránh đám trùng lá kia, Nha Tử tay mắt lanh lẹ giải quyết bọn chúng.
Lão Yên bị tôi mắng như vậy thì cười ha ha không ngừng, nói đứa nhỏ này rất sợ hãi nên không còn cách nào khác ngoài việc bản thân phải bảo vệ nó.
Tôi định nói gì thì bị nghẹn lại, chỉ thấy cậu bé kia mang theo vẻ mặt khiếp đảm nhìn tôi chằm chằm muốn trốn ở phía sau lưng lão Yên, khiến cho cơn thịnh nộ mà tôi vất vả lắm mới kìm nén được rốt cuộc cũng bị kích phát ngay tại lúc này: “Nhóc đi theo làm gì? Vướng víu muốn chết, nếu nhóc hại chết bất cứ người nào trong chúng tôi, ông đây sẽ tháo nhóc thành tám khối rồi đi đút cho sói ăn!"
Cậu bé vẫn lộ ra vẻ khiếp đảm, nhưng cặp mắt kia lại nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí trên khóe miệng còn mang theo một chút ý cười, thoạt nhìn như đang chế nhạo chúng tôi không biết tự lượng sức mình.
Tôi đau đầu xoa nhẹ huyệt thái dương, đúng rồi, là do tôi không biết tự lượng sức mình, nhưng tôi còn có thể nói gì đây?
Cậu bé kia đang trốn ở phía sau lão Yên, nhưng tôi lại không có cách nào ngoài việc phải dặn dò lão Yên tuyệt đối đừng cầm mạng của mình ra đùa, sau đó lại đảo mắt một vòng rồi nhíu mày, cô Tứ đâu?
Dường như sau khi lão Hạ bị trùng lá công kích thì tôi không còn nhìn thấy cô ấy nữa, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu rồi?
Nhưng suy nghĩ của tôi lập tức bị trùng lá đánh gãy, bọn chúng giống như trời mưa đang rơi xuống lều trại, thậm chí tôi còn hoài nghi nếu lại tiếp tục như vậy thì liệu lều trại này có trực tiếp bị bọn chúng làm sập hay không?
Két...
Cái tốt không linh cái xấu linh, suy nghĩ này vừa xuất hiện thì cái cột treo lều đằng kia đã vang lên một tiếng kêu cót két, khiến tôi nghe mà tê cả da đầu.