Chương 806 Ngọc Cửu Long
Lão Hứa, ông nhanh lên, cái lều này mà sập thì đám người chúng ta sẽ bị chôn sống đó!” Lão Yên gắt gỏng hô.
****0:
Côn Bố cũng trở nên nóng nảy, nói là nếu không được thì dùng máu của anh ta, lấy ra một chén máu rồi rắc lên, bảo đảm chết một mảnh.
Tôi vội vàng ngăn anh ta lại rồi bình tĩnh nói đây không phải là cách, đám trùng lá không có điểm cuối, máu của anh ta có thể vẩy được bao nhiêu? Chúng tôi cũng không thể đợi ở đây mãi được, cho nên nhất định phải nghĩ ra giải quyết triệt để đám trùng lá này mới được.
Côn Bố không có phản bác, nhưng thông qua vẻ mặt của anh ta là biết, nếu mọi việc thực sự đến mức đó thì anh ta chắc chắn sẽ không ngại vẩy máu để cứu chúng tôi.
Nhưng đây không phải là kết quả tôi muốn thấy, cho nên tôi không chủ động tấn công nữa mà đứng ở một bên lặng lẽ nhìn đám trùng lá này, tâm trí xoay chuyển nhanh.
Chẳng qua chỉ là đám côn trùng mà thôi, cho nên bọn chúng nhất định sẽ có điểm yếu, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể đao thương bất nhập?
Đầu óc tôi xoay chuyển nhanh rồi chợt khựng lại một chút, sau đó cúi đầu điên cuồng lục lọi trong túi.
Mặc kệ, cược vậy!
Tôi nhấc đồ đạc trong tay lên và ném chúng ra khỏi lều, một cỗ hương vị gay mũi bốc lên, khiến chúng tôi bị sặc đến mức ho khan không thôi.
“Đậu xanh rau má, Trường An, cái gì vậy?" Nha Tử vừa bịt mũi vừa nói.
Tôi cảm thấy có chút lúng túng, nhưng cũng nói đây chỉ là một loại rượu có nồng độ cao và có thêm vào một số thành phần.
Nha Tử thận trọng hỏi tôi là thành phần gì, nhưng tôi không dám nói ra bởi vì quá xấu hổ rồi! Nguyên liệu trong thứ này không phải cái gì khác mà là nước tiểu, lúc tôi cảm thấy nhàm chán đã điều phối ra thứ này, còn công thức là từ trong một cuốn sách trộm mộ thời dân quốc mà tôi đọc được, trong đó có viết là rượu nồng độ cao trộn với nước tiểu có thể ngăn ngừa côn trùng, nên ngay lúc tâm huyết dâng trào đã làm thử một lần, nhưng chưa kịp điều phối xong và đem ra sử dụng thì đã phải ra ngoài làm nhiệm vụ.
“Cậu, cậu, cậu..." Nha Tử hiển nhiên đã đoán được cái gì nên trực tiếp bịt miệng mũi lại.
Nhưng tôi không có thời gian để ý đến anh ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào những con trùng lá kia.
Chờ khoảng một phút đồng hồ, bọn nó vẫn không có bất cứ sự thay đổi gì, tốc độ rơi xuống cũng không chậm lại chút nào, cho nên tôi chỉ có thể tự giễu lắc đầu: "Quả nhiên, thứ này vô dụng."
Két…
Lại là một thanh âm vang lên, cây cột bên kia cũng đưa ra cảnh báo rằng nó không thể chống đỡ nổi nữa, tâm trí tôi cũng đang rối bời, quả thực không biết nên làm sao bây giờ.
Đúng lúc này, giáo sư Hứa đột nhiên cử động, ông ấy vừa đeo bình dưỡng khí cho mình, vừa kêu Nha Tử đỡ ông ấy leo lên cây.
Lão Yên hỏi ông ấy muốn làm gì? Nhưng ông ấy không trả lời, chỉ thúc giục Nha Tử làm theo lời của ông ấy.
Nha Tử cũng không làm trái, hai tay chắp lại một chỗ để giáo sư Hứa giẫm lên, sau đó quay đầu kêu tôi tới hỗ trợ.
"Lão Yên, ông cùng với những người khác cố gắng cầm cự thêm năm phút nữa!" Dưới sự hỗ trợ của tôi và Nha Tử, giáo sư Hứa đã giẫm lên được cành cây, sau đó quay đầu nói một câu với lão Yên rồi nhào cả người lên lều trại dẫn đến lều vải lắc lư một trận, tiếng cột kẽo kẹt ngày càng thường xuyên khiến chúng tôi nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Lão Yên cắn răng, quát: " Đều xốc lại tinh thần cho tôi, nhất định phải tranh thủ cho lão Hứa năm phút, cho dù là ai cũng không được phép lùi lại!”
Tôi và Nha Tử lập tức cao giọng xác nhận, sau đó nhanh chóng xử lý đám trùng lá càng lúc càng nhiều.
Về phần Côn Bố, anh ta đã móc con dao găm của mình ra và nhìn chằm chằm vào lều vải không chớp mắt, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ cho mình một đao.
Chiếc lều kêu cọt kẹt, giáo sư Hứa ở trên đó cũng bò bằng tứ chi, nhưng lại không có ai nhìn thấy ông ấy đang làm gì?
Động tác bò của ông ấy rất kỳ lạ, ông ấy bò về phía trước như thể đang đi trên lớp băng mỏng. Không, thay vì bò thì không bằng nói ông ấy đang nhích về phía trước, mà mỗi lần nhích được một centimet là tay của ông ấy sẽ nhấc lên xoay chuyển mấy lần trông rất quỷ dị, thoạt nhìn không giống với con người mà giống một con vật hơn...
"Nha Tử, lão Hứa đang làm gì vậy?" Trán của lão Yên viết đầy dấu chấm hỏi, mà chúng tôi cũng sắp chống cự không nổi nữa, nhưng xét theo thời gian thì chỉ mới qua có một phút đồng hồ, mà điều này cũng khiến tôi chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế, chậm đến mức khiến tôi nghi ngờ liệu đồng hồ của mình có bị hỏng không.
Nhưng Nha Tử lại mím chặt môi rồi lắc đầu: "Tôi không biết, lão Yên, tôi cảm thấy sắp xảy ra chuyện..."
Két!
Anh ta vừa dứt lời thì những chiếc cọc buộc vào bốn phía của lều vải đã cùng nhau phát ra một tiếng “roẹt”, sau đó chiếc lều vải rơi xuống với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Tôi kéo đám người lão Trịnh Thúc chạy ra bên ngoài, nhưng Nha Tử lại quay người chạy vào trong lều.
Mắt của tôi lóe lên, cũng hiểu anh ta định làm gì, cho nên tôi đã dùng sức đẩy đám người lão Trịnh Thúc ra ngoài rồi quay đầu chạy về.