← Quay lại trang sách

Chương 817 Ngọc Cửu Long

Nhưng cô Tứ lại lộ ra vẻ khó hiểu mà hỏi tôi vì sao lại quay trở lại?

Tôi thích cô … Tôi suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra câu này, nhưng vừa đến cổ họng thì đã bị tôi nuốt trở về, chỉ nói là mình không yên tâm để lại một mình cô ấy, cho nên mới đến xem.

Cô Tứ im lặng nhìn qua tôi, vẻ mặt khó hiểu đã chậm rãi trở nên đạm bạc, cuối cùng hỏi tôi có biết tính nguy hiểm ở trong đó không?

"Cũng chỉ là một cái mạng thôi, cho nên cô Tứ, ngài cũng đừng làm tôi sợ đấy, rốt cuộc thì tình huống hiện tại là như thế nào vậy?”

Tôi giang tay ra, nếu đã quay trở lại thì tôi cũng đã làm tốt chuẩn bị từ lâu, chỉ là lại làm liên lụy tới lão Yên rồi.

Cô Tứ khẽ thở dài một hơi, nói là tôi không nên quay lại, bởi vì lần này ngay cả cô ấy cũng không có nắm chắc.

Tôi còn muốn hỏi cái gì thì cô Tứ đã nói ra bốn chữ: trận Khóa Thiên Võng!

Phản ứng đầu tiên của tôi là ngây ngốc một lúc như thể chưa kịp phản ứng lại, nhưng thực ra thì tôi cũng không biết nên làm ra phản ứng thế nào. trận Khóa Thiên Võng, tôi thực sự không ngờ lúc mình còn sống lại có thể nhìn thấy trận pháp này, đồng thời còn bị mắc kẹt ở trong đó.

“Có thể chết trong trận pháp này, cũng coi như là tôi không làm ô danh nhà họ Lưu.” Một lúc lâu sau, tôi mới ấp úng nói ra câu này.

trận Khóa Thiên Võng, đây là trận pháp, hay còn gọi là cơ quan mà không một ai trong các thế hệ trước của nhà họ Lưu tham gia phá giải, nó thường được dùng ở chỗ sâu trong mộ táng.

Sau khi những trộm mộ nhìn thấy vàng bạc tài bảo được chất thành đống mà hạ thấp tính cảnh giác, trận pháp cũng sẽ vô tình được kích hoạt.

Một vài phiến đá nhìn như ngẫu nhiên đó sẽ bao quanh đám trộm mộ, sau đó tạo thành một không gian độc lập giống như một mê cung và vây chết kẻ trộm mộ ở trong mộ.

Có không ít tiền bối trong các thế hệ trước của nhà họ Lưu đã bị vây chết ở bên trong, thậm chí còn không kịp để lại đôi câu vài lời, mà chỉ có thể dựa vào những người phía sau đến điều tra, từ đó mới suy đoán ra việc bọn họ đã bị trận Khóa Thiên Võng này vây khốn.

Sở dĩ trận pháp này khó bị phá giải là vì sự biến ảo khó lường của nó, đổi một tòa mộ là có thể thay đổi cách sắp xếp trận pháp, từ đó kích hoạt cơ quan và con đường trốn thoát cũng trở nên hoàn toàn khác biệt, mặc dù trong nhà họ Lưu cũng có mấy vị tiền bối có thể trốn thoát khỏi trận pháp, nhưng cuối cùng vẫn bị vây chết ở bên trong một loại trận Khóa Thiên Võng khác.

Tuy nhiên, trong rất nhiều ghi chép đó lại chưa bao giờ có trận Khóa Thiên Võng nào được bố trí ở cạnh cửa mộ. Thứ nhất là do chi phí cao, thứ hai là rất khó thành công, bởi vì tất cả những tên trộm mộ đều sẽ cẩn thận từng li từng tí khi đến gần cửa mộ, dù sao cũng không thể đến lúc vất vả lắm mới tìm được đồ lại bị gãy ở ngay cổng đúng không?

Tôi chỉ không ngờ chúng tôi thế mà lại gãy ở chỗ này, còn chưa nhìn ra nó là thứ gì thì đã bị vây khốn.

Sau khi nghĩ lại hẳn là trong khoảng khắc cuối cùng trước khi trận pháp khóa lại thì tôi đã xông vào, chờ đến lúc trận pháp hoàn thành thì nơi này sẽ trở thành thế giới độc lập, người bên trong không ra được mà người bên ngoài cũng không vào được.

Tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã trở về, nếu không đợi đến khi trời vừa sáng và nhìn thấy những phiến đá đột nhiên xuất hiện này thì có lẽ bản thân sẽ thật sự phát điên mất, dù sao loại cảm giác không thể cứu được người mình muốn cứu ở ngay trước mặt mình đúng là làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Cô Tứ đưa Dạ Minh Châu cho tôi, sau khi tôi nhận lấy thì cảm thấy viên Dạ Minh Châu này hơi hơi ấm lên, đây là chủng loại tốt nhất. Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn là tôi sẽ giấu thứ này ở trong nhà và hận không thể biến nó thành vật gia truyền, nhưng ở chỗ cô Tứ thì kết quả của nó chỉ xứng làm công cụ chiếu sáng mà thôi.

Cô Tứ vén vạt áo lên rồi ngồi bên cạnh tôi, sau đó dùng tay lật xác con chồn ra và nói hiện tại đã nhìn thấy máu, như vậy trận Khóa Thiên Võng này sẽ càng khó phá vỡ hơn.

Thấy máu...

Tôi khóc không ra nước mắt, nếu vừa rồi mà tôi biết đây là trận Khóa Thiên Võng, cho dù có nói thế nào thì tôi cũng sẽ không giết chết vị Hoàng Đại Tiên (con chồn) này đâu, cho dù có phải giết thì cũng sẽ chọn cách bóp chết!

Trước khi trận Khóa Thiên Võng gặp máu sẽ chỉ vây chết những người bị mắc kẹt, có nghĩa là chúng tôi vẫn có thể tìm kiếm cơ hội sống mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng hiện tại thì không được, bởi vì một khi lưới trận nuốt được máu thì nó sẽ khởi động cơ quan, cho nên mỗi mội bước đi này chúng tôi đều phải cẩn nhận, bởi vì không ai biết một bước kia có khởi động cơ quan hay không.

"Tôi..." Tôi cảm thấy có chút áy náy, nhưng vừa mở miệng đã bị cô Tứ ngắt lời, cô ấy nói điều quan trọng nhất bây giờ là phải bảo tồn sức lực, còn chuyện sau này thì cứ nghỉ ngơi cho thật tốt trước đã rồi lại nói.

Lúc này tôi mới chú ý tới mùi máu trên người của cô ấy, vừa rồi tôi không chú ý là vì nó đã bị máu của con chồn che lại, nhưng hiện tại càng ngửi tôi càng cảm thấy có sự khác biệt giữa hai bên, bởi vì máu của cô Tứ cũng mang theo một cỗ lạnh lẽo giống như khí tức trên người của cô ấy.