← Quay lại trang sách

Chương 818 Ngọc Cửu Long

“Ngài bị thương rồi?” Tôi vội vàng nghiêng người nhìn về phía cô ấy.

Cô Tứ xua tay ý bảo không có trở ngại, do vừa rồi lúc trận Khóa Thiên Võng hình thành thì cô ấy đang đứng ở vị trí trung tâm của mắt trận, cho nên mới nhận một ít ảnh hưởng.

Nói xong, cô ấy liền nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng thoạt nhìn chỉ có chút mệt mỏi, cũng không giống như đang có chuyện gì.

Nhưng tôi không tin, nếu thật sự không có chuyện gì thì làm sao cô ấy lại đề nghị nghỉ ngơi? Bởi vì kể từ lúc đi theo cô ấy làm nhiệm vụ cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy cô ấy chủ động đề nghị nghỉ ngơi bao giờ.

Tôi khẽ thở dài một tiếng và không hỏi gì nữa, dù sao lúc này việc chúng tôi có bị thương hay không đúng là không thể coi là vấn đề lớn gì, trận Khóa Thiên Võng đã bày ra trước mắt, cho dù chúng tôi không bị thương thì cũng không thể trốn thoát.

"Trường An." Đột nhiên cô Tứ gọi tôi một tiếng, tôi quay đầu lại nhìn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn nhắm mắt không nói lời nào, thậm chí tôi còn nghi ngờ bản thân có phải là đã nghe nhầm rồi không.

Đợi suốt một phút đồng hồ, cuối cùng cô ấy cũng chịu lên tiếng: “trận Khóa Thiên Võng đúng là rất khó, nhưng không phải là không có một chút cơ hội nào. Nếu ngay từ đầu trong lòng vẫn luôn phủ nhận thì những việc vốn có thể làm được sẽ trở nên khó làm.”

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên nói ra những lời này, chỉ thấy cô ấy lại hỏi: “Lão Yên muốn cậu trở thành lĩnh đội đời tiếp theo của 701 sau khi ông ấy nghỉ hưu phải không?"

Tôi im lặng gật nhẹ đầu.

“Cho nên cậu cần phải hiểu rõ một điều nữa.” Giọng điệu của cô Tứ đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Mặc dù hiện giờ có lão Yên chống đỡ, tâm tư của cậu có nhiều hay ít hơn cũng không sao, nhưng sau này cậu có thể chống đỡ được không?”

****7:

Tôi lập tức hiểu ý của cô ấy, quả nhiên cô ấy lại nhẹ giọng nói: “Mỗi một nhiệm vụ của 701 đều vô cùng khó khăn, bởi vì chỉ có những ngôi mộ cổ mà đội khảo cổ không thể giải quyết được, hoặc thậm chí không có dũng khí để thử giải quyết thì mới được báo cáo lên và giao cho 701.

Vì vậy cậu không được phép có ý định lùi bước, một khi cậu có thì những người đi theo phía sau cậu cũng liền tan. Cho nên Trường An, cậu phải hiểu rằng ngày này nói đến là đến và nó sẽ không chờ đến lúc cậu chuẩn bị sẵn sàng."

"Tôi hiểu." Tôi gật đầu thật mạnh.

Cô ấy hẳn đã nhìn thấy sự tuyệt vọng ở trong lòng tôi, cho nên lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.

Đúng vậy, tất cả nhiệm vụ của 701 đều nhìn như không có khả năng hoàn thành, nhưng lão Yên đã dẫn dắt chúng tôi hết lần này đến lần khác thành công mang quốc bảo về, mà điều này cũng có một phần nhờ vào tố chất tâm lý xuất sắc của ông ấy.

Tôi tự nhận tư chất tâm lý của mình cũng không tính là quá tệ, nếu không thì lúc trước sau khi trải qua những chuyện đã xảy ra ở cổ quốc Trường Dạ tôi cũng không dám đi theo lão Yên gia nhập vào 701, nhưng tôi đúng là chưa xác định được vị trí của mình, vẫn luôn cảm thấy nếu phía trước đã có người chống đỡ thì tôi vẫn có thể làm một tên lính quèn và không cần phải suy nghĩ gì, một khi gặp phải khó khăn thì bản thân sẽ vô thức lựa chọn trốn tránh.

Cô Tứ chỉ gật nhẹ đầu, nói rằng qua nửa giờ nữa thì trời sẽ tối, đến lúc đó cô ấy sẽ nghĩ cách làm thế nào để thoát ra ngoài.

Tôi thấy cô ấy đã tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, cho nên tôi cũng buộc mình phải ngủ một lúc. Mặc dù xung quanh tràn ngập bầu không khí bất an và tất cả những gì tôi có thể ngửi thấy đều là mùi máu, nhưng vì có cô Tứ ở bên cạnh mà tôi cảm thấy rất yên tâm, cho nên chỉ trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.

Tiếng gió chậm rãi vang lên, khiến toàn thân có chút phát run, tôi kéo chặt áo khoác mỏng, lẩm bẩm nói sao lại có gió thổi?

Vừa lẩm bẩm xong tôi lập tức giật mình tỉnh dậy. Không đúng, trên dưới trái phải của trận Khóa Thiên Võng này sẽ bao kín lấy bạn, cho nên sao có thể có gió được?

"A!" Tôi hét lên một tiếng quỷ dị, bởi vì có một khuôn mặt trắng bệch đang phóng to ở trước mắt tôi, chiếc lưỡi đỏ tươi thò ra đó thiếu chút nữa đã liếm vào mặt tôi.

Tôi dùng cả tay chân lui về sau, sau đó vừa lui lại vừa rút khẩu súng lục ở bên hông ra, hai tiếng súng nổ “phanh phanh” vang lên nhưng trước mắt lại không hề có gì.

Thứ vừa rồi là cái gì vậy?

Tôi ngơ ngác nhìn nơi viên đạn bay tới, nhưng nơi đó chỉ là một mảnh trống rỗng, ngay cả tiếng gió hay mặt quỷ gì đó đều không thấy…

Đúng rồi, cô Tứ đâu?

Tôi ngạc nhiên nhìn sang hướng bên cạnh, nhưng cô Tứ đã không còn ở bên cạnh tôi nữa, mà chỉ còn lại một viên Dạ Minh Châu vẫn đang tỏa sáng ở bên cạnh.

Tôi giơ viên Dạ Minh Châu lên và nhìn vào đồng hồ. Hiện tại đã là một giờ rưỡi sáng.

Theo lời cô Tứ nói, cô ấy sẽ thức dậy vào lúc 12 giờ khuya để xem liệu có cách nào phá giải trận Khóa Thiên Võng này không, nhưng đã qua hơn một giờ rồi mà cô ấy đâu?

Tôi chống tay lên mặt đất rồi từ từ đứng dậy, có lẽ là do bản thân đã ngủ sai tư thế, cho nên nửa người đã trở nên tê rần, khiến tôi phải đứng đó nghỉ một lúc mới chậm rãi khôi phục tri giác.