← Quay lại trang sách

Chương 819 Ngọc Cửu Long

Tôi cất Dạ Minh Châu vào ba lô, lấy đèn pin ra và bật lên, một tiếng “bang” này đã lập tức khiến cho tình huống ở trong trận Khóa Thiên Võng vừa nhìn liền hiểu ngay!

Phạm vi của trận Khóa Thiên Võng này cũng không lớn, chỉ khoảng mười mét vuông, ở chỗ chính giữ của đống đất máu kia, thoạt nhìn thì chính vì nó mà trận pháp mới bị xúc động, xung quanh nó đều là những phiến đá kín kẽ, ngay cả đỉnh đầu cũng bị nhiều phiến đá xanh lớn đè nặng, nếu thứ này rơi xuống thì có lẽ nó sẽ nghiền nát tôi thành một miếng bánh nhân thịt.

"Cô Tứ?" Tôi hét lên một tiếng, sau đó nắm thật chặt quần áo trên người rồi nhìn khu vực xung quanh trận.

Không có người đáp lại, cũng không nhìn thấy cô ấy, khiến lòng tôi lập tức bị nhấc lên, nơi này chỉ rộng có như thế thì cô ấy có thể đi đâu đây?

Tôi cắn răng chậm rãi đi về phía trước, nhưng mỗi một bước đi đều phải cân nhắc rất lâu, sau khi bước ra một chân thì cũng phải chờ thêm gần mười giây xem bản thân có kích hoạt cơ quan nào không rồi sau đó mới dám thực hiện bước tiếp theo.

Cứ như vậy đi được khoảng mười bước, mắt cá chân phải của tôi đột nhiên bị xiết chặt. Hình như có thứ gì đó đang tóm lấy tôi!

Tôi chợt giật mình, đưa tay đến sau lưng rồi rút ra một con dao găm, sau đó đâm thẳng xuống dưới một cái. Mà thứ này dường như đã đoán trước được sự chuyển động của tôi, khí lực của nó đột ngột tăng lên, sau đó kéo một cái khiến tôi loạng choạng, cơ thể mất đi trọng tâm, con dao găm cũng tự nhiên mất đi độ chính xác.

Mẹ nó, cái thứ giả thần giả quỷ gì đây?

Lửa giận ở trong lòng lập tức dâng lên, chân đạp về phía sau, sau đó lấy đà rồi vội vàng xoay người và lập tức lấy phi đao ra, cuối cùng là nhắm tới nơi dưới chân mà đánh.

“Là tôi!”

Một tiếng quát khẽ truyền đến, khiến tôi giật mình nhảy dựng: cô Tứ?

Nhưng phi đao đã bay ra ngoài, cho dù tôi muốn thu hồi thì cũng đã không còn kịp nữa, cho nên tôi vội càng gào thét kêu cô ấy mau tránh đi. Chỉ thấy cô Tứ vặn người một cái, phi đao xuyên qua phần eo của cô ấy rồi bay ra ngoài, cuối cùng là đập vào phiến đá phát ra một tiếng “đinh”.

Cô Tứ xoay người đứng dậy rồi đưa tay về phía tôi, khiến tôi được quan tâm mà lo sợ cũng đặt tay lên đó và cuối cùng là được cô ấy kéo dậy.

Cô ấy vỗ nhẹ bùn đất dính ở trên người, sau đó dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Trận Khóa Thiên Võng này là giả."

"Giả?" Tôi nghi ngờ hỏi lại.

Cô ấy gật đầu nói: “Đúng vậy, mục đích của trận Khóa Thiên Võng này không phải là để vây chết chúng ta, mà là để đưa chúng ta đến gần lăng mộ hơn.”

Hóa ra thời gian vừa đến là cô ấy đã tỉnh lại, sau khi quan sát một vòng mới phát hiện cái trận Khóa Thiên Võng này có một khuyết điểm rất lớn, đó là lớp đất bên dưới vẫn còn mềm.

Trước đó là do cô ấy đã sơ suất, bởi vì trận Khóa Thiên Võng mà cô ấy từng nghe nói đều được kích hoạt trong các ngôi mộ, còn trên mặt đất của các lăng mộ thông thường được lát bằng các phiến đá xanh, bởi vậy sẽ không có vấn đề này.

Tuy nhiên, bên dưới này đúng thật là bùn đất, không giống như dưới mặt đất nên mới gây ra một lỗ hổng lớn như vậy.

Nhưng không ngờ sau khi tôi nói ra suy đoán của mình thì cô Tứ lại lắc đầu, nói là trước đó thì đúng, nhưng cái này không phải lỗ hổng mà là cố ý, mục đích của nó chính là dẫn chúng tôi xuống mộ.

“Đối với những tên trộm mộ thông thường mà nói, chỉ cần không phải là kẻ liều mạng thì một khi vừa xúc được đất máu lên nhất định sẽ bỏ chạy! Nếu lại tiếp tục đào xuống dưới thì chắc chắn không thể xuống mộ được, nhưng nếu mọi người xuống mộ trước khi tôi đến thì cái trận Khóa Thiên Võng này sẽ không bị phát động. Cho nên thứ mà trận Khóa Thiên Võng này muốn vây khốn chính là đám người do dự.” Cô Tứ nhanh chóng giải thích.

Tôi hơi há miệng ra và ngắm nhìn xung quanh với vẻ mặt không thể tin được, nơi này làm ra một trận thế lớn như vậy chính là muốn ép chúng tôi phải xuống mộ sao?

Chẳng lẽ đầu óc của người thiết kế ra mộ của Trịnh Nhất Tẩu bị hỏng rồi?

“Vậy còn đám người lão Yên thì sao?” Vẻ mặt của tôi trở nên kỳ lạ, nếu bọn họ biết bản thân có thể tiến vào lăng mộ theo cách này, không biết có bị tức đến hộc máu hay không.

Cô Tứ lắc đầu nói tạm thời chưa biết, nhưng với tính tình của lão Yên thì ông ấy nhất định sẽ nghĩ ra cách tìm được một lối vào khác, biết đâu mọi người còn có thể gặp nhau trong lăng mộ thì sao.

Tôi gật nhẹ đầu, như vậy cũng tốt, bên chúng tôi bị trận Khóa Thiên Võng ép đi xuống mộ, như vậy đường đi nhất định sẽ rất hung hiểm, nhưng nếu đám người lão Yên thực sự có thể tìm được một lối vào khác thì có lẽ còn có thể tránh được nguy hiểm, thậm chí còn an toàn hơn nhiều.

“Vậy bây giờ chúng ta đi xuống dưới sao?” Tôi nhìn vào cái động mà cô Tứ đã chui ra, nhưng bên trong lại tối đen một mảnh nên cũng không nhìn ra được gì.

Cô Tứ lắc đầu nói: “Đợi chút nữa, chưa đến lúc.”

Tôi nghi ngờ hỏi cô ấy đang chờ điều gì, nhưng cô ấy chỉ dùng chân đá vào cái cửa động, sau đó kêu tôi an tâm chớ vội.

Tôi ngược lại cũng không vội, chỉ cảm thấy kỳ lạ về việc không biết cô ấy đang chờ đợi điều gì, cho nên tôi thỉnh thoảng sẽ đi lên quan sát một chút. Cô Tứ cũng nhìn thoáng qua động tác của tôi mà không nói gì, chỉ nhắc nhở tôi tốt nhất là nên cách xa nơi đó một chút.