Chương 820 Ngọc Cửu Long
Vì..."
Rống!
Tôi chưa kịp hỏi tại sao thì lỗ tai đã bị âm thanh đinh tai nhức óc từ bên dưới truyền đến chấn cho thiếu chút nữa bị ù tai.
****8:
Cô Tứ không nhịn được cười, nhưng vẫn kéo tôi trốn sang một bên, mà nụ cười cũng bị sự lạnh lùng thay thế, sau đó thấp giọng nói: “Đến lúc rồi!”
Sau đó cô ấy phi thân lên rồi chui thẳng vào trong động, nhưng vẫn không quên bảo tôi mau tranh thủ thời gian xuống dưới.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi bị cô ấy làm cho ngơ ngác, nếu ngài đã muốn tôi đi xuống rồi thì sao còn xách tôi qua một bên chi cho khổ vậy?
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc để quan tâm đến những việc này, tôi vội vàng thuận theo cửa động mà chui xuống dưới, nhưng vừa chui vào thì tôi phát hiện vết tích xẻng đào của cái động mà cô Tứ vừa chui vào còn rất mới, khiến tôi không khỏi hoài nghi việc bản thân đã ngủ say đến mức nào mà không hề nghe thấy tiếng động lớn như vậy?
Cái động này không cao, nếu tính theo chiều cao của tôi thì chỉ cần hơi nhích người một chút là đã chạm đến đáy, phía dưới tối tăm, thỉnh thoảng sẽ truyền đến những tiếng gầm rú và tiếng đánh nhau.
Tay tôi vừa chống sang bên cạnh để lấy chiếc đèn pin thì lại cảm thấy xúc cảm không đúng.
Cảm giác tương đối bóng loáng, vừa sờ vào một cái là có thể biết đó là tác phẩm của kẻ trộm mộ, nhưng không phải trăm năm qua đều không có ai tìm thấy hòn đảo này sao?
Tôi lập tức nghi ngờ đám người lão Trịnh Thúc, bởi vì người biết đến nơi này cũng chỉ có bọn họ, đường biển đến đây rất khó tìm, tuy có lão Trịnh Thúc dẫn đường nhưng đám người chúng tôi vẫn phải tốn rất nhiều công sức, chứ đừng nói đến những người khác, cho nên rốt cuộc là bọn họ đã từng đến đây chưa?
Nhưng thoạt nhìn thì cái động trộm này đúng là do đám trộm mộ chuyên nghiệp đào ra, nếu thực sự là ngư dân của thôn Phong Thu, chẳng lẽ bọn họ đã thực sự trở thành những kẻ trộm mộ?
Những suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu tôi, tiếng đánh nhau ở phía bên đó ngày càng trở nên khốc liệt, tôi lập tức vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu đi, mở đèn pin rồi xoay người lao về phía trước.
Trên đường thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít dấu vết, một số to bằng hai bắp đùi của tôi, một số lại gầy như kim thêu, hai thứ này quấn giao cùng một chỗ trông giống như đang triền đấu với nhau.
Tôi cau mày và di chuyển nhanh hơn, cũng may là động trộm được làm cao nên tôi chạy ở trong đó đều không có vấn đề gì.
Ầm!
Một bóng người đập vào bức tường ở trước mặt tôi, tôi lập tức lao tới đỡ cô Tứ đứng dậy.
Cô ấy giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, thần sắc như thường mà hất tôi ra, muốn tiếp tục tiến lên phía trước.
Tôi kinh hãi nhìn cô ấy và muốn hỏi đó là gì? Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy một trận rầm rầm, ngay lúc tôi giương mắt nhìn lên thì chỉ thấy một con dã thú to lớn như trâu đang lao thẳng đến.
Cô Tứ kéo tôi lại rồi ném sang một bên, sau đó nghiêm giọng nói: “Tránh ra, đừng cản đường!”
Tôi bị cô ấy ném xuống đất, phải lăn lộn hai lần mới dừng lại được, ngay lúc tôi giương mắt nhìn lên lần nữa thì cô Tứ đã triền đấu cùng một chỗ với con dã thú kia.
Mặc dù con dã thú này giống con trâu nhưng hai chiếc sừng thẳng tắp bén nhọn đó lại khác hoàn toàn với sừng của một con trâu. Mà trọng điểm là nó có sáu chân, ngược lại trông giống với sự hợp thể giữa trâu và lạc đà hơn, thật đúng là vô cùng quái dị, tuy nhìn có vẻ rất vụng về nhưng tốc độ của nó lại rất nhanh, dù trong lúc cô Tứ di chuyển chỉ còn lại tàn ảnh, nhưng hết lần này tới lần khác con dã thú này vẫn luôn có thể theo kịp.
“Đi!” Cô Tứ hét lên mà không ngoái lại.
Tôi nghiến răng nhìn bọn họ đang triền đấu với nhau rồi chậm rãi lui lại một chút nhưng không bỏ chạy.
Mặc dù thứ mà con dã thú dùng để công kích chỉ là sức trâu, nhưng điều xấu chính là tốc độ của nó. Một khi nó bạo phát thì ngay cả cô Tứ cũng khó có thể tránh được, mà điều tôi vừa nhìn thấy chính là tình huống cô ấy bị con dã thú này đâm bay ra xa.
Còn thứ mà cô Tứ sử dụng lại là xảo lực, hai tay ấn ở các bộ vị khác nhau của con dã thú đều có thể đạt tới hiệu quả bốn lạng đẩy ngàn cân, đặc biệt là lúc cô ấy ấn một tay vào phần lưng của con dã thú, con dã thú sẽ bị áp chế và không thể cử động trong gần nửa giây.
Tôi rút súng ra rồi lạnh lùng nhìn bọn họ, có lẽ cô Tứ cũng thấy tôi không rời đi, nhưng cũng không vì việc tôi ở bên cạnh mà phân tâm, chỉ thấy cô ấy dùng toàn lực đi đối phó với con dã thú, cho nên trong nhất thời cô ấy có thể vững vàng chiếm được lợi thế.
Một, hai, ba... Tôi thấy cô Tứ lại giơ tay phải lên rồi ấn vào phần lưng của con dã thú.
Đạn đã lên nòng, tay đặt lên trên cò súng rồi nhanh chóng đè xuống.
“Phằng” một tiếng, viên đạn găm vào phần bụng của con dã thú, khiến nó thất tha thất thểu suýt nữa đã ngã khuỵu xuống!
Cô Tứ nhìn thoáng qua con dã thú, nhưng điều khiến tôi bất ngờ là cô ấy lại không tấn công thêm lần nữa mà lại lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía tôi, túm lấy cổ áo tôi rồi bỏ chạy.
Nhưng phương hướng bỏ chạy của cô ấy lại rất kỳ lạ, bởi vì cô ấy không dẫn tôi chạy ra ngoài mà lại lao thẳng về hướng con dã thú.