Chương 821 Ngọc Cửu Long
Tôi không dám lên tiếng, bởi vì tôi có thể cảm nhận được lúc này sự tức giận đang bao phủ khắp người cô Tứ, e rằng ngay khi tôi vừa mở miệng thì cô ấy sẽ ném tôi đi.
Cô Tứ lướt qua con dã thú như một cơn gió, ngay lúc ánh mắt của tôi vừa vặn chạm phải ánh mắt của con dã thú thì tim tôi nhảy lên một cái, bởi vì bên trong một đôi mắt như chuông đồng đó chứa đầy sự cừu hận, khiến tôi nhìn mà lạnh cả sống lưng!
Mặc dù thời gian đối mặt nhìn nhau chưa đầy một giây nhưng ánh mắt này vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí của tôi khiến tôi không thể thở nổi.
Phía sau truyền đến một tiếng ầm ầm, tôi vừa quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy con dã thú đó lại lao lên lần nữa, máu từ bụng chảy ra ồ ạt nhưng vẫn không thể ngăn cản động tác của nó.
“Cô Tứ, nó…”
“Câm miệng!” Giọng nói của cô Tứ lạnh lùng, trong khoảng khắc nắm lấy tay tôi còn dùng thêm sức, khiến tôi sợ đến mức không dám nói lời nào.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một khúc rẽ, tôi muốn nhắc nhở cô Tứ về việc với tốc độ đang lao tới hiện giờ của cô ấy thì chắc chắn sẽ không xoay chuyển được, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ bị tông trúng.
Nhưng sắc mặt của cô Tứ lại lạnh như băng, nếu tôi còn dám mở miệng lần nữa thì cô ấy sẽ có ý định giết chết tôi mất, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại.
Tốc độ của cô Tứ thật kỳ lạ, trong chớp mắt đã chạy đến chỗ khúc rẽ nhưng cô ấy không hề giảm tốc độ mà lại giơ tay lên rồi bất ngờ ném tôi vào khúc rẽ.
“Trốn cho kỹ, đừng đi ra!” Trên mặt của cô ấy nổi đầy gân xanh, cả người đập vào tường mộ ở trước mặt rồi bật ngược ra sau, sau đó bay về phía sau như một quả đại bác.
Tôi ngã xuống đất vang lên một tiếng “bịch”. Bởi vì lực đạo của cô Tứ rất mạnh nên khiến tôi hoài nghi bản thân đã bị gãy một chiếc xương ở bụng, một cơn đau âm ỉ lan ra khắp cơ thể.
Tôi cố chịu đựng cơn đau mà từ từ đứng dậy rồi ẩn mình trong bóng tối, mắt thấy cô Tứ trực tiếp đụng vào phần sừng của con dã thú, cánh tay bị rạch ra một đạo vết máu khiến lòng tôi đau nhói.
Nhưng cô Tứ lại hành động như một người không có việc gì, chỉ thấy cô ấy quay người lại rồi leo lên lưng của con dã thú, cho dù con dã thú có di chuyển thế nào thì cô ấy vẫn đứng vững như núi, máu trên cánh tay cũng nhỏ từng giọt vào mắt của con dã thú.
"Gầm!"
Con dã thú hét lớn một tiếng, khiến lối đi trong mộ cũng theo đó mà rung chuyển, tôi nằm rạp trên mặt đất không dám làm ra chút động tác nào, sợ lối đi trong mộ sẽ bị một tiếng rống này làm sụp đổ.
Bọn họ đang ở ngay trước mặt tôi, con dã thú dường như đang đi vào khúc rẽ này, nhưng đôi bàn tay tưởng như mảnh khảnh của cô Tứ lại giống như có sức mạnh ngàn cân, chỉ thấy cô ấy tóm lấy hai chiếc sừng của nó khiến nó không có cách nào xoay người lại.
Tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dạng này thì hẳn là cô Tứ đã chiếm được lợi thế, mặc dù tôi không biết tại sao trước đó cô ấy lại không dùng hết toàn lực. Nhưng hiện tại xem ra, con dã thú này căn bản không phải là đối thủ của cô ấy, nằm dưới tay của cô ấy hoàn toàn không có năng lực đánh trả.
"Rống..."
Con dã thú đột nhiên phát ra một tiếng rống, mà lúc này tôi cũng nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô Tứ đã thay đổi.
Cô ấy hơi ngả người ra sau, ngay cả bàn tay đang siết chặt sừng của con dã thú cũng buông lỏng ra, như thể đột nhiên mất đi khí lực.
Nhưng tiếng rống của con dã thú này lại rất nhỏ, nếu tôi không ở gần thì hoàn toàn không thể liên tưởng tiếng rống này là của con dã thú đó được.
Đột nhiên cô Tứ nhìn thoáng qua bên phía tôi, ánh mắt đạm mạc đó trông giống như không có một chút cảm xúc nào, nhưng cũng giống như chứa đựng tất cả cảm xúc ở trong đó.
Sau đó cô ấy ngã ngửa ra sau, cả người nằm trên lưng của con dã thú và cứ thế hôn mê bất tỉnh.
****9:
"Cô Tứ..." Tôi lẩm bẩm nói, hai tay nắm chặt thành quyền rồi lặng lẽ rút lui vào sâu trong bóng tối.
Tôi biết rất rõ ánh mắt vừa rồi của cô ấy là gì, đây là kêu tôi đừng đi ra ngoài. Hơn nữa cô ấy đã tốn rất nhiều sức lực mới ném tôi vào trong khúc rẽ này, cho nên tôi không thể làm cô ấy thất vọng được!
Mà cho dù tôi có ra ngoài thì cũng chưa chắc có thể cứu được cô ấy, cho nên tôi phải ngẫm lại những biện pháp khác mới được.
Con dã thú cõng theo cô Tứ từ từ rút lui khỏi lối đi, mà tôi cũng không biết nó sẽ lui tới chỗ nào? Bởi vì vừa rồi tôi chỉ thấy nơi đó là một đường thẳng, cũng không nhìn thấy những khúc rẽ khác, nhưng sau khi nghe tiếng bước chân của nó thì dường như vừa đi được nửa đường đã biến mất.
Tôi không dám thò đầu ra ngoài để nhìn, bởi vì ngay từ đầu con dã thú đó đúng là có tranh đấu với cô Tứ, nhưng sau đó rõ ràng nó nhắm vào tôi mà đến, cho nên đến tận bây giờ lúc nghĩ đến ánh mắt căm phẫn đó vẫn khiến toàn thân tôi nổi cả da gà.
Kể cả lúc vừa rồi cô Tứ vẫn luôn ngăn cản để nó không thể nhìn vào bên trong thì tôi cũng hiểu đây là vì sao.