← Quay lại trang sách

Chương 822 Ngọc Cửu Long

Tôi co rúm lại tại chỗ, sau khi âm thanh kia đã hoàn toàn biến mất thì tôi mới từ từ đứng dậy, hơi ló đầu ra nhìn vào lối đi tối tăm ở trước mặt, nhưng trong lòng đã bắt đầu đau đớn.

Tôi không dám tưởng tượng việc mình thế mà không thể cứu được cô Tứ. Nếu một năm trước tôi nói rằng tôi sẽ bỏ rơi người mình yêu trong cơn nguy hiểm thì e rằng tôi sẽ khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ…

Tôi khẽ lắc đầu, cũng không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy bản thân đã chậm rãi học được cách cân nhắc lợi và hại.

Tôi lại nhìn vào lối đi kia một chút rồi nghiến răng quay người đi về phía sâu trong khúc rẽ, trong lòng không ngừng an ủi chính mình rằng cô Tứ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.

Tôi đã từng nhìn thấy bản lĩnh của cô ấy rồi, mà con dã thú này phỏng chừng phải có chỗ nào đó kỳ lạ nên mới để nó lợi dụng được sơ hở, cô Tứ chắc chắn vẫn đang nghĩ cách, nếu không cô ấy sẽ không dùng ánh mắt yêu cầu tôi tiếp tục đi về phía trước, mà không phải là bảo tôi nhanh chóng chạy trốn.

Đúng vậy, vừa rồi cô ấy chỉ bảo tôi tiếp tục đi về phía trước …

Tôi sờ vào ngực, e rằng xương sườn đã gãy mất một cái, nhưng nỗi đau đó chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng, cho nên tôi hoàn toàn không coi chuyện này có gì nghiêm trọng.

Tôi bật đèn pin lên rồi điều chỉnh ánh sáng ở mức nhỏ nhất, chỉ cần có thể nhìn thấy đường là được, sau đó chậm rãi đi về phía trước.

Không thể không nói cái động này được làm rất đẹp, ngay cả một người kỳ cựu như lão Yên cũng không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào ở nó. Nhưng tôi vừa đi được một đoạn thì đột nhiên ngừng lại, sau đó dùng tay chạm vào vách mộ hai bên, vừa rồi tôi đã bỏ qua một vấn đề, đó chính là quy mô của cái động trộm này!

Bởi vì đối với những cái động do trộm mộ không chính thống đào ra thì chỉ đủ để bò vào bên trong, còn những nơi có thể bò thoải mái hơn chút lại thuộc về những người có tay nghề cực kỳ tốt.

Tuy nhiên, lúc đi trong cái động này lại có cảm giác như đang đi trên một con đường lớn rộng rãi vậy, cho nên cái động này tuyệt đối không phải là thứ mà đám trộm mộ không chính thống có thể làm ra, cũng không phải là do bọn họ không có bản lĩnh này, mà là do trang bị của bọn họ không đủ, còn việc muốn đào ra được loại động trộm này thì từ xưa đến nay cũng chỉ có một đội ngũ có thể làm được.

Đó chính là quan trộm!

Sau khi thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, việc trộm mộ đã được xếp vào hàng ngũ phạm tội, nhưng trước khi nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa được thành lập thì đây lại là một nghề rất tốt, mà sự hung hăng ngang ngược của bọn quan trộm còn lợi hại hơn đám trộm mộ không chính thống.

Trộm mộ không chính thống thường được chia thành bốn giáo phái: Mô Kim, Phát Khâu, Bàn Sơn và Tá Lĩnh, ngay cả khi tiến vào mộ thì bọn họ cũng sẽ có rất nhiều quy cũ khác nhau.

Chẳng hạn như người của phái Mô Kim sẽ thắp một ngọn nến và gọi đây là quỷ thổi đèn, một khi đèn tắt thì phải trả lại tất cả mọi thứ, nếu không ắt sẽ xảy ra tai họa.

Một ví dụ khác, mấy ngàn năm nay phái Bàn Sơn chỉ vì tìm kiếm thuốc trường sinh mà không động đến những thứ khác trong mộ.

Nhưng bọn quan trộm thì lại khác, bởi vì thứ mà bọn họ theo đuổi chính là quân lương, bởi vậy một khi bọn họ tiến vào mộ sẽ giống như châu chấu đi qua biên giới, không dọn sạch đồ ở trong đó thề không dừng tay!

Hơn nữa, rất nhiều quan binh lúc đó đều có xuất thân từ trộm cướp, cho nên chấp niệm đối với vàng bạc tài bảo của bọn họ rất sâu, ngay cả một số truyền thuyết trong lăng mộ cũng không thèm để ở trong lòng, cho dù bản thân có thật sự gặp phải chuyện tà ma thì cũng không thể ngăn cản tâm tư dọn sạch lăng mộ của bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng là người đông thế mạnh, không chuyển đi được thì cho nổ, bởi vậy mới có một đoạn thời gian những ngôi mộ bị bọn quan trộm viếng thăm về cơ bản đều là một mảnh hỗn độn, ngay cả đám trộm mộ không chính thống cũng chướng mắt bọn họ.

Tôi cũng nhìn thấy không ít ghi chép có liên quan đến việc bọn quan trộm đã phá hủy rất nhiều ngôi mộ ở trong phòng hồ sơ của 701, cảm thấy rất thương tiếc.

Tất nhiên ở thời đại này mà nói, con người khó có thể sống nổi thì làm gì còn ai có thể giữ được sự tôn trọng đối với người chết chứ?

Tôi chạm tay vào bức tường lăng mộ và suy nghĩ về thời gian xây lăng mộ của Trịnh Nhất Tẩu ở trong lòng. Lúc đó chính là thời điểm các thế lực của cường quốc (nước mạnh) đang hung hăng ngang ngược, triều đình nhà Thanh đầu hàng, nhưng cũng có những vị tướng yêu nước đang kháng chiến ở tiền tuyến, nhưng không có sự duy trì của triều đình nhà Thanh thì quân lương đến từ đâu?

Nếu quan trộm đã tới đây, vậy thì trong lăng mộ này chắc hẳn đã chẳng còn gì cả.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, nghĩ tới việc chúng tôi đã phải vất vả lắm mới đến được đây còn suýt chút nữa đã bị trùng lá ăn thịt, cuối cùng chỉ còn một cái vỏ trống rỗng đang đợi chúng tôi, điều này đúng là khiến người ta phải thổn thức.

Quên đi, nếu đã đến đây thì cứ tiến vào nhìn một cái vậy!