Chương 823 Ngọc Cửu Long
Tôi gõ nhẹ lên tường mộ, cuối cùng vẫn quyết định đánh cược một phen, bởi vì sau khi đọc qua tất cả các ghi chép thì đều không có dấu vết của Ngọc Cửu Long, có lẽ thứ này vẫn còn ở đây.
Trong cái động trộm này cũng chỉ còn lại tiếng bước chân của một mình tôi, nhưng những tiếng vang thỉnh thoảng truyền đến vẫn có thể khiến tôi giật mình.
Tôi tự giễu nghĩ, quả nhiên bản thân vẫn còn quá non nớt! Cho dù tùy tiện xách ra bất cứ người nào trong 701 thì tố chất tâm lý của người đó đều rất cứng rắn, ngay cả một thư sinh tay trói gà không chặt như giáo sư Hứa cũng có thể mặt không đổi sắc một mình lang thang trong động trộm, thậm chí còn có thể nghiên cứu ra động trộm này được tạo ra ở niên đại nào.
Khúc rẽ phía sau động trộm không dài, sau khi đi khoảng chừng mười mét thì đã đi đến điểm cuối và bị một phiến đá chặn lại.
Phiến đá này rất thô sơ, nếu nói đây là cửa đá thì nó lại chưa từng trải qua bất cứ sự mài giũa nào, mà giống như một khối đá xanh lớn được chuyển thẳng đến đây.
Nếu nói nó không phải là cửa thì nó lại có chức năng như một cánh cửa thật sự.
Tôi đeo đèn pin ở bên hông, hướng tia sáng về phía trước và nghiên cứu phiến đá một lúc lâu.
Trên phiến đá này chẳng có gì cả, nhưng nó càng khiến tôi phải cẩn thận hơn! Bởi vì điều mà đám trộm mộ kiêng kị nhất chính là lúc gặp phải những chuyện tưởng chừng như không có một chút manh mối nào, từ đó khiến đám kẻ trộm mộ không có chỗ xuống tay và không biết phải phá giải cơ quan ra sao.
Tôi nằm rạp xuống mặt đất rồi nhìn từ bên cạnh, bên trong truyền đến một tia sáng yếu ớt như ánh trăng.
Sao lại có ánh sáng?
Tôi nằm đó và cố gắng nhìn vào bên trong, nhưng ngoại trừ tia sáng này ra thì không nhìn thấy gì khác.
Tôi lại đi dạo quanh phiến đá một vòng rồi đứng lên và từ từ đặt tay lên đó, trái tim cũng theo đó nhắc tới cổ họng, cơ thể cũng trở nên căng thẳng và tùy thời sẵn sàng chạy về bất kỳ hướng nào.
Không có động tĩnh gì... Tôi đợi suốt một phút đồng hồ nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, khiến tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Là do tôi trông gà hoá cuốc*, e rằng phiến đá này chỉ tạm thời được dùng làm cửa mà thôi.
(*)Trông gà hoá cuốc: Ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia.
Thật là, nếu quan trộm đã đến một lần, cho dù có bất cứ cơ quan nào thì cũng đều bị bọn họ phá hủy, nói không chừng một đường kế tiếp sẽ cực kỳ an toàn.
Không đúng!
Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, nhưng nó lại không giải thích được cái gì, bởi vì lối vào của động trộm nằm trong trận Khóa Thiên Võng, mặc dù tôi không biết làm thế nào mà cô Tứ lại phát hiện ra được, nhưng xét theo phương hướng chúng tôi một đường đi tới thì chắc chắn bên trong phạm vi đó đã được đào ra một cái động trộm.
Thế nhưng, phạm vi của trận Khóa Thiên Võng lại rất nhỏ, nếu đúng là quan trộm thì bọn họ hoàn toàn không thể vào được nhiều người như vậy...
Nhưng nếu không thể tiến vào nhiều người như vậy thì sẽ không giải thích được chuyện tại sao lại có thể đào ra một cái động trộm rộng rãi thế này.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
****0:
Tôi cúi đầu, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn lướt qua trong đầu và có chút dường như có thể cho tôi một câu trả lời, nhưng tôi lại không thể nắm bắt được.
Ầm!
Tôi bực mình nện một quyền vào phiến đá, chỉ nghe phiến đá kia vang lên tiếng “răng rắc” và nứt ra ngay lập tức, tôi sửng sốt nhìn vào tay phải của mình.
Cái này... Tôi cũng không dùng nhiều lực mà?
Nhưng phiến đá kia nứt ra càng nhanh hơn và rất có nguy cơ bị sụp đổ. Tôi vội vàng lùi lại phía sau và chỉ nghe được một tiếng ầm ầm, toàn bộ phiến đá vỡ ra từng mảnh và chất đống ở nơi tôi vừa mới đứng, nếu như tôi chạy chậm một chút thì e rằng bản thân đã bị chôn vùi trong đó.
“Mụ nội nó, cuối cùng cũng ra được!” Một giọng nói khàn khàn vang lên, sau đó là một người mặc áo tang vải thô trông giống như một đạo sĩ đang chui ra từ trong đống đá, đầu và mặt của người này đều là bụi bặm, tôi cũng nhìn không ra bộ dạng của người này trông ra sao.
Nhưng đánh giá từ cánh tay đang cầm cây phất trần của người này thì có lẽ đối phương vẫn còn trẻ, có lẽ còn nhỏ tuổi hơn Nha Tử một chút, chỉ là giọng nói vịt đực kia đúng là cực kỳ khó nghe.
Tôi lập tức rút súng ra rồi chĩa vào tên đạo sĩ, sau đó nghiêm nghị quát: "Đứng lại!"
Nơi này sao lại có đạo sĩ chứ? Thần kinh của tôi lập tức bị kéo căng, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng thấy người này rất kỳ lạ.
Nhưng tên đạo sĩ kia dường như không sợ tôi nổ súng, vừa nghe thấy giọng nói của tôi thì phản ứng đầu tiên của người này chính là khẽ giật mình, sau đó cười hì hì một tiếng rồi tiến lên vây quanh và đi dạo một vòng quanh người tôi: “Ái chà chà, cuối cùng thì bần đạo tôi cũng nhìn thấy người sống, tên nhóc nhà cậu vào đây bằng cách nào, không đúng, cậu có biết đường ra không?"
Tôi cảnh giác mở rộng khoảng cách giữa tôi và gã, sau đó chĩa súng vào gã và yêu cầu gã lui lại.
Gã ngược lại cũng không có bất kỳ sự kiên trì nào đã lui về phía sau vài bước, thậm chí còn thuận tiện giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng, mà điều này cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì thì đây đúng là một người sống.