Chương 824 Ngọc Cửu Long
"Anh là ai, tại sao lại đi ra từ bên trong?" Tôi nghiêm nghị quát.
Đạo sĩ vẫn cười hì hì: “Tính khí của cậu cũng không nhỏ đâu, cậu là người của phái Mô Kim hay là phái Bàn Sơn, nhưng người của cả hai phái này đều có tính khí xấu, xem bộ dạng này của cậu thì hẳn là người của phái Mô Kim rồi, dù sao người của phái Bàn Sơn cũng không có loại tính khí này."
Trong lòng tôi cả kinh, bởi vì gã đoán cũng được tám chín phần mười, tuy rằng tôi không phải là người của hai phái này, nhưng lão Yên lại có xuất thân từ phái Mô Kim, mà tôi lại được ông ấy dạy dỗ, cho nên trên người chắc chắn sẽ có bóng dáng của ông ấy.
Nhưng vừa rồi tôi cũng không có thi triển bất kỳ thủ pháp nào, nhưng gã vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra điểm này, vậy người này rốt cuộc là có lai lịch gì?
"Nhóc con, cậu đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy, nếu cứ trừng mắt như vậy thì con mắt sẽ lòi ra đó. Sao thế, tôi đoán đúng rồi à? Hì hì, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu cũng tới đây tìm bảo bối không?” Gã cà lơ phất phơ muốn tiến lên phía trước.
Tôi lập tức giơ súng lên, gã nhún vai có chút không thú vị nói: “Sao tính phòng bị của tên nhóc cậu nặng vậy? Dù sao mọi người cũng là người trong nghề, không bằng đi cùng nhau, biết đâu chúng ta có thể sờ được bảo bối."
Tôi cười lạnh một tiếng rồi nói:"Ngay cả lai lịch của bản thân mà anh còn không nói đã muốn lên thuyền của tôi, sao thế, chẳng lẽ anh không có quy củ này à?"
"Tôi chỉ là một đạo sĩ nhỏ thích đi du lịch khắp thế giới, đạo hiệu Cầm Kiếm."
Gã giới thiệu ngắn gọn rồi lộ ra vẻ đắc ý dào dạt hỏi tôi thấy thế nào, rất không tệ đúng không, lấy nghĩa là: Không cầu danh lợi đạo nhân gia, một cầm nhất kiếm một ly trà.
Tôi im lặng đánh giá gã, chỉ cảm thấy gã đang xúc phạm đạo hiệu này, còn không cầu danh lợi, không cầu danh lợi thì gã xuống mộ làm gì? Cũng không biết người thầy lúc trước ban đạo hiệu này cho gã có hộc máu bỏ mình không.
Cầm Kiếm cười hì hì nói: "Cậu không cần suy nghĩ, ông ấy đã hộc máu bỏ mình rồi."
Tôi nghi hoặc nhìn gã, gã chỉ tay vào mặt tôi rồi nói, e rằng ngay cả một tên ngốc cũng có thể nhìn ra biểu tình trên gương mặt của tôi.
“Bây giờ chúng ta có thể hợp tác rồi nhỉ?” Gã dang tay ra.
Tôi lập tức từ chối: “Không thể.”
“Ai, sao tên nhóc cậu nói lời mà không giữ lời vậy? Không phải vừa rồi cậu mới nói…”
Giọng nói ồn ào của gã lại vang lên, khiến tôi cho rằng nếu Nha Tử ở đây thì chắc chắn có thể hòa hợp với gã, nhưng tiếc rằng tôi không phải Nha Tử.
Tôi cười lạnh rồi nói: "Vừa rồi tôi cũng không nói gì. Không phải anh muốn từ nơi này đi ra ngoài sao? Anh đi đi!"
Mặc dù tôi biết từ nơi này đi xuống sẽ là một con đường chết, nhưng tôi lại không đề cập đến chuyện đó, bởi vì toàn thân trên dưới của tên đạo sĩ này đều tràn ngập sự cổ quái, gã vào mộ khi nào, từ chỗ nào tiến vào mộ và vì sao lại xuất hiện ở đây?
Nhưng sau khi nghe gã nói thì ý của gã chính là không tìm được bảo bối nào nên gã mới ra đi tay trắng như thế, nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao gã còn muốn đi?
Đánh giá từ dáng vẻ vừa bước ra và những lời đầu tiên mà gã nói, tôi cũng biết trong này chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ, mặc dù gã không đề cập cũng không nói rõ và không phải thật tâm thực lòng muốn hợp tác với tôi, nhưng có nhiều khả năng là gã đã từng xuống mộ rất lâu và những gì từng thấy đều là người chết, mà hiện tại lại nhìn thấy một người sống như tôi nên muốn trêu chọc hai câu mà thôi.
Gã lộ ra vẻ ngạc nhiên rồi liếc mắt nhìn tôi, sau đó vung phất trần lên và đặt nó lên cánh tay, vuốt bộ râu không tồn tại của mình rồi từ tốn nói: “Vừa rồi tôi có nhìn thấy một tên nhóc đeo kính râm, chơi với cậu ta vui hơn cậu nhiều.”
“Ở đâu?” Tôi lập tức nóng nảy.
Không cần suy nghĩ cũng biết người mang kính râm là ai, Nha Tử... Gã thế mà lại gặp được Nha Tử, nói như vậy đám người lão Yên cũng đã xuống mộ.
Cầm Kiếm dò xét nhìn tôi, sau đó cười hì hì nói: "Cậu biết cậu ta sao? Ha ha, cậu ta cũng đang tìm một người, chẳng lẽ là cậu?"
"Đưa tôi đi gặp anh ta, tôi sẽ hợp tác với anh." Tôi cũng lười nói nhảm, từ vẻ mặt đùa cợt của gã là tôi liền biết, ngay từ đầu gã hẳn đã đoán được việc tôi và Nha Tử có quen biết nhau nên mới cố tình nói chuyện chọc tức tôi, còn mục đích chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tôi.
Nhưng tôi cũng không thể không rơi vào bẫy của gã. Sau khi cô Tứ xảy ra chuyện, việc tôi nhất định phải làm chính là đi tìm đám người lão Yên.
Cầm Kiếm cười nịnh nọt, nói tên nhóc cậu đúng là biết thương lượng điều kiện, được thôi, cứ coi như tôi đang làm việc tốt đi. Có điều, tôi vừa ra ngoài đã phải mang cậu tiến vào, ngoại trừ việc hợp tác thì cậu còn phải cho tôi một số lợi ích nữa đúng không?
Nói xong, gã chụm ngón cái và ngón trỏ vào nhau rồi cọ xát, cộng với dáng vẻ tham tiền kia của gã thì trong gã giống như một tên gian thương vậy.
Tôi khịt mũi: “Anh không đi cũng không sao, tôi tự mình tìm!”
Dù sao gã cũng từ bên trong đi ra, cho nên tôi không tin bản thân không thể tìm được đám người Nha Tử, huống chi tôi cũng đã biết được tin tức của bọn họ, còn lo lắng không tìm được người sao?