← Quay lại trang sách

Chương 832 Ngọc Cửu Long

“Không phải cả anh cũng trông như mới đôi mươi sao?”

Tôi nhẹ nhàng trả lời một câu, khiến Cầm Kiếm lập tức yên lặng, nhưng thần sắc nhìn về phía cô Tứ lại bỗng nhiên thay đổi.

Chỉ thấy ánh mắt của gã lộ ra vẻ kính trọng, động tác cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí mà tiến lại gần, nhưng lại không dám chạm vào cô Tứ, như thể cô Tứ là một món đồ sứ vừa chạm nhẹ là sẽ vỡ ngay.

“Cô ấy, sao cô ấy còn chưa tỉnh?" Bộ dáng có chút luống cuống của gã khiến tôi thật sự thấy buồn cười, cái này thì phải hỏi gã mới đúng, không phải là do A Quai kia của gã làm hại sao?

Cầm Kiếm xấu hổ cười một tiếng, gật đầu một cái rồi nói năng có chút không mạch lạc: "Đúng vậy, là do A Quai làm, tôi biết mình nên làm gì."

Nói xong, gã lấy một vật màu đen ở bên dưới ván giường ra và định nhét vào miệng cô Tứ thì bị tôi ngăn lại, sau đó chất vấn gã muốn làm gì?

"Cứu cô ấy..." Cầm Kiếm trợn mắt nhìn tôi, nói là nếu cứ tiếp tục như vậy, cô gái này sẽ trở thành kẻ ngốc.

Tôi vẫn không nhúc nhích, cảnh giác nhìn chằm chằm vào vật ở trong tay gã, sau đó nói ai biết thứ này có phải là thuốc độc hay không?

Cho dù nhìn thế nào cũng thấy nó trông không giống thứ tốt lành gì, nếu ăn phải thì cho dù không có chuyện gì cũng đều sẽ ăn ra sai lầm.

Cầm Kiếm nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Tôi còn cần cô ấy hơn cậu."

Lời nói nghe theo nghĩa khác thì rất mơ hồ, nhưng tôi biết ý tứ của gã, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao gã muốn tìm người đã xăm hình Cửu Long này làm gì, cho nên tôi càng không thể buông bỏ được.

“Cô ấy có thể giúp chúng tôi giải thoát!” Cầm Kiếm sâu kín giải thích, ánh mắt khiến tôi hoảng sợ.

****5:

Tôi đang do dự không biết có nên để gã đút thuốc hay không, dù sao thân phận của tên Cầm Kiếm này cũng quá mức dọa người rồi, cho nên ai biết trong lòng của gã có đang ôm ý nghĩ gì xấu xa hay không?

Nói không chừng gã đang hi vọng toàn bộ những người đến hòn đảo này sẽ chết không yên lành, nhưng nếu không để cho gã đút thuốc thì có vẻ như cô Tứ sẽ không tỉnh lại, bởi vì hiện tại nhìn lại, mặc dù hơi thở của cô ấy đều đặn nhưng không phải không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Cô gái, cô tỉnh rồi?" Cầm Kiếm đột nhiên vui mừng nói.

Tôi vội vàng quay đầu lại thì chỉ thấy cô Tứ vẫn đang nhắm chặt hai mắt và không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Tôi vội nghiêng đầu muốn chất vấn Cầm Kiếm thì gã đã nhanh tay lẹ mắt thừa dịp tôi chưa kịp phản ứng mà nhét thẳng viên thuốc vào miệng của cô Tứ.

“Anh!” Tôi giận dữ hét lên.

Gã giơ phất trần lên, nói là đợi lát nữa rồi hẵng tìm gã tính sổ cũng không muộn.

Tôi bị nghẹn một hơi này, nhưng vẫn quay lại quan sát tình hình của cô Tứ, sau khi thấy cô ấy không có chuyện gì thì lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng Cầm Kiếm lại hơi lo lắng, hỏi tôi vì sao cô Tứ còn chưa tỉnh lại?

Tôi lộ ra vẻ kỳ lạ mà hỏi lại: “Thuốc là của anh, cũng do chính tay anh đút cho cô ấy, việc cô ấy có tỉnh hay không, chẳng phải nên hỏi chính anh sao?”

Tuy nhiên, Cầm Kiếm lại biểu thị là trước đây gã đã từng sử dụng loại thuốc này, người trúng chiêu sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng lần này lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên ngay cả gã cũng không rõ là đang xảy ra chuyện gì.

Sau khi nghe gã nói như vậy cũng khiến tôi cảm thấy sốt ruột, cô Tứ vốn khác với người bình thường, có lẽ người bình thường có thể sử dụng thuốc này còn cô ấy thì không thể?

"Cô Tứ?" Tôi hô to hai tiếng, nhưng cô ấy không hề có chút phản ứng nào, tôi túm chặt lấy cổ áo của Cầm Kiếm rồi hung tợn nói: "Nếu anh không chữa khỏi cho cô ấy, tôi sẽ..."

"Nghiền xương của tổ tiên nhà tôi thành tro à?” Cầm Kiếm không chút coi trọng, nói là tôi chỉ có thể dùng thứ này để uy hiếp gã, nhưng khi thật sự đến lúc đó, cho dù có nghiền bọn họ thành tro thì có thể thế nào.

Dù sao bọn họ đã sớm đứng ở đây đến chán rồi, có lẽ việc bị nghiền thành tro cũng là một kết cục tốt.

Tôi bị gã nói như vậy thì không biết phải nói tiếp thế nào, đồng thời cũng lo lắng cho thân thể của cô Tứ, trong lúc nhất thời tôi sốt ruột đến mức máu gần như muốn đông cứng.

"Trường An..."

Ngay lúc tôi cảm thấy sắp nổi giận, một giọng nói yếu ớt vang lên, tôi lập tức không tức giận nữa mà vội vàng cúi đầu nhìn.

Tôi thấy cô Tứ đang hơi nheo mắt lại nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra sự bất lực trước nay chưa từng có và nỗi bi thương rất rõ ràng.

Tôi nhanh chóng nắm lấy tay cô ấy rồi nhẹ giọng an ủi, nói rằng có tôi ở đây sẽ không sao đâu, thật sự không sao đâu.

Cô ấy nhắm mắt lại rồi lại mở ra, sau khi lặp lại điều này vài lần, vẻ mặt của cô ấy cũng dần dần trở nên tỉnh táo, đồng thời sự mềm mại trong tay tôi cũng bị thu hồi, khiến trong lòng tôi dâng lên một cảm giác tiếc nuối, nhưng tôi cũng rất vui vì cô ấy đã bình phục.

Tôi giúp cô Tứ từ trên giường ngồi dậy, cô ấy chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng ở trên người của Cầm Kiếm khoảng nửa phút, cuối cùng cũng không hỏi gì mà chỉ kêu tôi đỡ cô ấy nằm xuống.