← Quay lại trang sách

Chương 833 Ngọc Cửu Long

“Cái kia…” Cầm Kiếm xoa xoa tay, bộ dạng đó hoàn toàn khác với vẻ mặt đầy cảnh giác khi đối mặt với tôi: “Ngài chính là cao nhân đã xăm hình xăm Cửu Long cho cậu ta?”

Cô Tứ khẽ gật đầu rồi làm ra động tác từ chối nói chuyện, sau đó nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

Cầm Kiếm bất lực nhìn cô Tứ một chút rồi lại nhìn tôi một chút, tôi thấp giọng nói: “Chúng ta ra ngoài trước, để cô ấy nghỉ ngơi một lát đã.”

Lúc này gã mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tôi ra khỏi phòng, nhưng dáng vẻ còn gấp gáp hơn cả tôi đó khiến tôi nhìn mà dở khóc dở cười.

Trong lúc chờ cô Tứ nghỉ ngơi thêm một lúc, tôi lại hỏi Cầm Kiếm ý của từ giải thoát là gì, tại sao gã nhất định phải tìm cô Tứ?

Nhưng phản ứng đầu tiên của Cầm Kiếm lại là nặng nề thở dài, sau đó chậm rãi kể một câu chuyện xưa, so với suy đoán nhẹ nhàng kia của tôi còn hoàn chỉnh và càng thêm trầm trọng.

Hơn 120 năm trước, lúc đó Cầm Kiếm chỉ mới 5 tuổi, ngày nào không nhảy nhót lung tung ở trên đảo cùng với gia đình thì ngày đó gã sẽ cảm thấy cuộc sống không được bình yên, gã cảm thấy mình sẽ tiếp tục sống như thế này cho đến khi chết già giống như ông cố của mình, sau đó được chôn xuống biển.

Đúng vậy, gia đình của gã thực hiện tục hải táng và tin rằng con người sau khi chết chỉ có theo biển lớn phiêu lưu thì mới có thể rửa sạch mọi thứ ở trong kiếp này, sau đó lại được đầu thai chuyển thế và sạch sẽ đối mặt với đời sau.

Nhưng ngày đó, trong lúc gã đang trèo lên cây hái quả thì bất chợt nhìn thấy mười mấy chiếc thuyền lớn đang hướng về phía này, khiến gã bị hù đến mức phải chạy nhanh về nhà báo cho mẹ gã.

Sắc mặt của mẹ gã cũng thay đổi, mặc dù hòn đảo này rất kín đáo, nhưng trong những năm qua cũng từng có vài đợt cướp biển đã từng tìm được nơi này, nên mẹ gã biết đám cướp biển này kinh khủng đến mức nào.

Hơn nữa, mỗi một lần bọn chúng tới gần như lấy mất hơn một nửa dân số và tài vật, phần còn lại đều dựa vào lợi thế riêng của hòn đảo mới trốn thoát được.

Sau khi biết cướp biển đang đến, mẹ của Cầm Kiếm không chút nghĩ ngợi đã ôm lấy Cầm Kiếm rồi chạy về hướng trung tâm của hòn đảo, mà ở đó có một động đá vôi tự nhiên nhưng chỉ có cư dân trên đảo mới có thể tìm thấy, cho nên vừa có thảm họa là hầu như toàn bộ người dân trên đảo đều sẽ chạy tới đây trốn!

Nhưng ai cũng biết nếu mọi người đều trốn đi, một khi bọn cướp biển tới đây nhất định sẽ đoán được một chút nguyên nhân, nói không chừng còn có thể tìm đến động đá vôi, đối với bọn họ mà nói đây chính là tai hoạ ngập đầu.

Bởi vậy, ở trên đảo có một luật bất thành văn, đó chính là một khi thảm họa xảy ra, mỗi gia đình có thể giữ lại một đứa con nhỏ nhất.

Cầm Kiếm là đứa con út trong gia đình, cho nên gã được ôm đến động đá vôi và trốn cùng một chỗ ở phần sâu nhất ở trong động đá vôi cùng với những đứa trẻ khác.

Họ sống trong bóng tối và sợ hãi đến mức không biết phải làm gì, có một số đứa trẻ không nhịn được đã bò ra nhìn xem thì bị phát hiện và bị bắt, thậm chí còn liên lụy đến những đứa trẻ đang trốn cùng nhau.

Cầm Kiếm có thân hình nhỏ nhắn, nên lúc bọn cướp biển tiến vào hang tìm người thì gã đã trốn vào bên trong một khe đá và không dám phát ra bất cứ âm thanh gì, cuối cùng mới thoát khỏi nanh vuốt của bọn cướp biển.

Mà chính tại khe đá này, gã đã tận mắt nhìn thấy tất cả người thân, bạn bè của mình bị đuổi vào đó và bị ép phải uống rượu độc, còn tiếng mảnh gỗ cạo vào ly rượu không phải là phong tục ở đây như tôi tưởng tượng, mà là của bọn cướp biển.

Mỗi lần rót một ly rượu độc thì sẽ phát ra âm thanh cào xước, nói là đang đưa tiễn những người này.

Cầm Kiếm cứ như vậy nghe được từng tiếng ly vỡ, trơ mắt nhìn từng người một ngã xuống.

Sau đó tên cướp biển này còn lột sạch sẽ tất cả những người này rồi mặc cho họ bộ quần áo mà gã chưa từng thấy trước đây, nói gì mà muốn chôn cùng người nào đó?

Lúc đó gã còn nhỏ nên chưa hiểu gì, nhưng gã vẫn biết tử vong là gì, mặc dù gã đã tận mắt chứng kiến cha mẹ mình chết đi nhưng bản thân lại không đủ dũng khí để bước ra một bước, trơ mắt nhìn những người đó bôi bôi chét chét lên người thân đã chết của mình mà không dám nói một lời.

Cả quá trình này kéo dài nửa tháng, những người đó mới dựng toàn bộ thi thể lên, còn thiết lập ra cơ quan ra vào kia, mà thi thể được dùng làm cơ quan chính là mẹ của gã.

Chẳng trách... chẳng trách gã có thể mặt không đổi sắc ôm lấy cỗ thi thể kia và nhìn chằm chằm vào nữ thi bằng ánh mắt khiến người ta phải hiểu lầm.

Theo lời gã nói, gã không biết mình đã ở trong hang động đợi bao lâu, dù sao chờ đến lúc gã đi ra thì những người đó đã không còn ở đó nữa, sau khi nhìn thấy đám người đó dùng thi thể của mẹ mình rời đi thì gã cũng học theo, vịn lên thi thể của mẹ để đi lên, nhưng phía trên đó lại không có lối ra.

"Cậu hẳn không biết, phiến đá kia là do tôi đã chậm rãi mài mở trong hơn một trăm năm qua." Cầm Kiếm bỗng nhiên nói.