Chương 834 Ngọc Cửu Long
Tôi nghĩ đến dáng vẻ đổ xuống của phiến đá trước đó, thậm chí còn tưởng là gã đã dùng thứ gì đó để làm nổ tung từ bên trong, nhưng lại chưa từng nghĩ tới loại khả năng này.
Cầm Kiếm thở dài một hơi: “Lúc đầu tôi cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chờ đến khi hoa ở trên đảo nở một lần là tôi sẽ khắc một dấu lên đá, thế mới biết rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao lâu.”
“Chờ một chút, anh ra khỏi mộ được à?” Tôi ngạc nhiên nói.
Cầm Kiếm càng kinh ngạc hơn, nói là nếu bản thân không ra được mộ thì làm sao có thể sống sót, dựa vào việc ăn bùn đất sao?
Tôi á khẩu không trả lời được, phải một lúc lâu mới nặn ra được một câu: “Anh đã ra ngoài rồi, vậy tại sao còn muốn đi mài cái cửa đá kia?”
“Tôi tưởng rằng sau khi mài mở được cửa đá là có thể trực tiếp đi lên đảo. Cậu không biết, mỗi lần tôi dùng cách gì để đi ra ngoài, tôi …” Cầm Kiếm lộ ra sắc mặt kỳ lạ, sau đó chỉ tay vào nơi con quái vật biến mất, nói rằng con quái vật đó dù sao cũng là một con quái vật, cho dù ở hoàn cảnh như vậy mà nó vẫn có thể dựa vào bản năng của mình để tìm ra đường tắt rời đi, mà lần đầu tiên gã rời khỏi nơi này và trở về mặt đất cũng là vì đi theo con quái vật này.
Nhưng những năm gần đây thì lại không được, thứ nhất là do trong hai năm qua kích thước của con quái vật này lớn lên như bong bóng, nhiều nhất chỉ có thể đi tới lối đi bên ngoài phiến đá, thứ hai là gã phát hiện cả hòn đảo dường như đang chìm dần xuống, nếu cứ tiếp tục như thế này thì người thân của gã sẽ thực sự bị ràng buộc ở đây mãi mãi.
Đáng tiếc là sau khi mài mở cửa đá, Cầm Kiếm mới phát hiện lối đi mà con quái vật có thể đi lại được nối với cửa đá, nếu biết thì gã đã dùng lối đi đó để chạy ra ngoài từ lâu.
Kỳ thật có đến mấy lần, gã đã chạy tới lối đi này, nhưng cũng không biết tại sao lại có cảm giác gã phải quay lại.
Tôi gật đầu hiểu ý, hẳn là do gã đã sống dưới lòng đất quá lâu nên năng lực nhận biết nguy hiểm mới mạnh mẽ như thế, nếu gã từ lối đi này chạy lên thì có lẽ chính gã cũng sẽ bị trận Khóa Thiên Võng vây khốn, như vậy sẽ là tốn công vô ích.
Sau khi nghe tôi nói như vậy thì gã ngược lại lộ ra vẻ thoải mái, nói là vừa rồi gã vẫn luôn cảm thấy hối hận vì bản thân đã lãng phí rất nhiều thời gian…
****6:
Cầm Kiếm nói ra thân thế của mình, phần lớn giọng điệu của gã đều rất bình tĩnh, đôi khi còn pha thêm một vài câu nói đùa, nhưng nghe xong lại khiến lòng tôi có chút đau nhói.
“Hì hì, nhóc con, lòng dạ của cậu còn rất tốt.” Cầm Kiếm bỗng nhiên cười nói, nói là cuộc đời này của gã cũng không có khó khăn như vậy, chẳng những có thể ra khỏi mộ mà còn có thể rời khỏi đảo, nếu không gã cũng không thể biết được nhiều chuyện như thế.
Chẳng qua là do gã cảm thấy bản thân đã sống quá lâu mà thôi, sợ một ngày nào đó gã sẽ đột ngột qua đời nên muốn trước khi đến lúc đó giải thoát đau khổ cho người nhà.
Nghĩ lại tôi cũng cảm thấy thế và đồng tình với lời này của gã đến mức không nhận ra sự khác thường của gã, bởi vì cách gã nói chuyện rất trôi chảy và biết được rất nhiều chuyện, cho nên dù có nói thế nào thì cũng sẽ không bị mắc kẹt ở đây mãi, nói không chừng còn có thể gặp được nhiều việc đời hơn tôi.
Gã cũng nói cái tên Cầm Kiếm này được gã lấy từ khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, gã vẫn luôn cảm thấy bọn họ vẫn luôn an phận ở trên hòn đảo này và chưa từng làm điều gì xấu xa, nhưng lại đột nhiên lọt vào tai bay vạ gió như vậy, khiến cho ý của hai chữ này vẫn rất nhất quán.
Sau khi nghe gã giải thích xong thì tôi cũng thấy thoải mái hơn nhiều và tò mò hỏi gã làm cách nào để giải thoát cho người nhà.
"Để bọn họ trở lại biển rộng." Cầm Kiếm tràn ngập cung kính nói.
Tôi càng ngạc nhiên hơn, không nói cái khác, chỉ nói dù mỗi năm di chuyển một bộ thi thể trong một trăm bộ này thì cũng đã chuyển xong rồi, gã có thể đi theo quái vật ra ngoài, như vậy đã nói rõ nơi đó có thể cho một người đi qua, cho dù có kéo thì cũng sẽ kéo ra ngoài được mà?
Cầm Kiếm à một tiếng, giải thích rằng bản thân không di chuyển thi thể được, gã không biết những người đó đã sử dụng phương pháp nào, nhưng nói tóm lại là không thể di chuyển được.
Thẳng đến khi gã gặp được người có hình xăm Cửu Long ở trên người, mặc dù người đó có thể nhìn thấy một số thủ thuật nhưng lại không có cách nào giải quyết được, chỉ nói là đợi đến khi người này tìm được cao thủ xăm được loại hình xăm này thì mới làm được.
“Mỗi năm tôi sẽ ra ngoài một hai lần, sợ ra ngoài nhiều quá bản thân sẽ bị lộ tẩy, cho nên mỗi lần ra ngoài là sẽ nghỉ ngơi một hai tháng rồi ngấm ngầm nghe ngóng. Tuy nhiên, đừng nói đến người xăm được hình xăm Cửu Long, ngay cả người có hình xăm ở trên người mà tôi cũng không nhìn thấy nhiều.”
Cầm Kiếm bất lực nói, dù sao thân phận của gã cũng rất kỳ lạ, nếu ra ngoài lâu sẽ gặp phải sự nghi kỵ của những người khác, cho nên suốt trăm năm qua đều không thu hoạch được gì.