← Quay lại trang sách

Chương 835 Ngọc Cửu Long

Kỳ thực cũng không thể trách gã, tôi nghe cha tôi nói không phải mỗi một thế hệ con cháu nhà họ Lưu đều có hình xăm Cửu Long. Tựa như cha tôi trên người cũng không có.

Trong trăm năm qua, tôi đoán tính cả tôi cũng chỉ có ba bốn người có hình xăm Cửu Long, mà gã còn gặp được một người như thế thì coi như vận khí đã không tồi rồi!

Sau đó chúng tôi còn nói thêm một số chuyện, Cầm Kiếm nhìn như đã sống hơn trăm năm, nhưng trên thực tế tâm tính của gã rất đơn thuần, sở dĩ trước đó gã vẫn luôn hành động như vậy chẳng qua là không muốn để tôi nhìn ra được sâu cạn của gã, như thế mới có thể lừa tôi đến nơi này.

Trong lúc đang trò chuyện thì tôi chợt nghĩ tới một chuyện, sau đó vội vàng hỏi gã làm sao biết được chuyện trên người tôi có hình xăm Cửu Long.

"Không biết..."

Nhưng không ngờ Cầm Kiếm lại nói: "Bởi vì thấy cậu có dáng dấp rất giống với người tôi gặp được đó, cho nên tôi mới tới thử vận may, nhưng lại không ngờ trên người của cậu lại có thật.”

Thật sự là ông nội của tôi…

Tôi khẽ thở dài và muốn hỏi thêm một chút chuyện liên quan đến ông nội, nhưng lại không biết bản thân nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể im lặng.

Cầm Kiếm giống như nhìn ra được tâm tư của tôi, gã đông một búa tây một gậy bắt đầu nói về chuyện cũ của ông nội tôi.

Tất nhiên là những gì gã biết cũng chỉ là những gì xảy ra sau khi ông nội vào mộ, còn những thứ vụn vặt lẻ tẻ thì chẳng có gì để nghe cả, nhưng tôi vẫn rất tập trung lắng nghe, hận không thể ghi nhớ kỹ từng lời gã nói và lặp đi lặp lại.

Chúng tôi trò chuyện với nhau khoảng hai ba tiếng đồng hồ, cô Tứ cuối cùng cũng đã nghỉ ngơi tốt.

Cô ấy im hơi lặng tiếng bước ra khỏi phòng và đứng sau lưng chúng tôi nghe hồi lâu thì tôi mới cảm thấy có chỗ nào là lạ, vừa quay đầu nhìn thì thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Cầm Kiếm với vẻ mặt rất kỳ lạ, dáng vẻ giống như đã nhìn thấy điều gì đó không thể nào hiểu được.

Tôi đang định giải thích ngắn gọn về lai lịch của Cầm Kiếm, nhưng ai biết tôi vừa bắt đầu thì đã bị cô Tứ ngắt lời, nói là cô ấy biết.

Biết?

Tôi tò mò nhìn cô Tứ, làm sao cô ấy biết được, loại chuyện này đừng nói là biết, cho dù tôi được nghe chính miệng Cầm Kiếm tự mình kể lại thì tôi vẫn thấy rất khó tin, nhưng cô ấy thế mà lại thực sự biết và thoạt nhìn còn rất bình tĩnh.

"Ngài... biết sao?" Quả nhiên, Cầm Kiếm cũng có chút không thể tin được mà do dự hỏi một câu, sợ cô Tứ sẽ vì câu hỏi của gã mà trở mặt.

Cô Tứ gật nhẹ đầu, thần sắc kỳ lạ ở trên mặt càng thêm nghiêm trọng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói ra một câu: “Tôi tưởng bọn họ đều đã chết, nhưng không ngờ còn lưu lại một đứa trẻ như cậu còn sống sót. Nếu tôi biết thì năm đó đã đưa cậu theo rồi. "

Cái gì?

Tôi và Cầm Kiếm nhìn nhau, trong mắt nhau đều là sự chấn kinh, nhưng điều khiến tôi cảm thấy khiếp sợ chính là việc cô Tứ lại bình thản nói ra chuyện đã xảy ra hơn trăm năm trước cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Mặc dù tôi đã đoán được tuổi tác của cô Tứ chắc chắn không trẻ như vẻ bề ngoài, nhưng cũng không thể lập tức đến hàng trăm năm được.

Hơn nữa, dựa vào giọng điệu nói chuyện của cô ấy thì trăm năm trước cô ấy còn bằng tuổi với trưởng bối Cầm Kiếm…

Tôi ở một bên kinh ngạc không thôi, Cầm Kiếm cũng bị chấn kinh đến mức không nói nên lời, về phần tại sao gã lại chấn kinh thì tôi cũng không biết.

Cô Tứ không hề quan tâm đến việc chúng tôi đang lộ ra vẻ chấn kinh, mỗi một câu cô ấy thốt ra đều khiến trái tim tôi rung động.

Tôi thực sự sợ rằng đến một lúc nào đó trái tim mình sẽ trực tiếp bị cô ấy làm cho ngừng đập.

"Những người vô danh ở trên đảo vô danh vốn có mối quan hệ vô cùng phức tạp* với tôi, nhưng thời điểm bản thân tìm được mối liên hệ này thì mới biết được các người đều đã chết, tôi chỉ không ngờ là cậu vẫn còn sống, càng không nghĩ đến việc bản thân còn có thể lại tới nơi này và còn có thể gặp được cậu. Nói đi, cậu tìm tôi để làm gì?”

(Phức tạp: Nguyên văn là thiên ti vạn lũ / ngàn mối tơ vò, mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp)

Giọng điệu của cô Tứ vẫn bình thản như trước, nhưng tôi lại có thể nhạy bén phát giác được một chút kích động trong giọng nói của cô ấy, mặc dù không rõ ràng nhưng dù sao Cầm Kiếm nhất định là không nghe ra được, nếu như gã nghe ra được thì đã không nơm nớp lo sợ như vậy.

Chỉ thấy Cầm Kiếm luống cuống xoa xoa hai tay, chậm rãi đưa ra yêu cầu của mình.

Sau đó cô Tứ nhàn nhạt gật nhẹ đầu và để Cầm Kiếm dẫn đường.

"Ngài đồng ý sao?" Cầm Kiếm kinh ngạc nói.

Cô Tứ ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì, chỉ yêu cầu Cầm Kiếm đừng lãng phí thời gian, sau khi giải quyết xong chuyện này, cô ấy còn có việc khác phải làm.

Cầm Kiếm vừa vội vàng vừa lo lắng dẫn đường, cô Tứ cất bước đi theo, mà tôi đi theo phía sau hai người họ cũng có cảm nhận rất sâu sắc về trận đại chiến với con quái vật trong động trộm vừa rồi, về cơ bản là lũ lụt trôi miếu Long Vương*.

Mẹ nó, ai có thể đến nói cho tôi biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì không, tại sao hòn đảo này không chỉ có liên quan đến ông nội tôi, với đội trưởng Bạch, mà hiện tại còn có quan hệ với cô Tứ?