Chương 845 Ngọc Cửu Long
Anh ta bị tiếng quát của tôi làm cho ngẩn người, động tác vứt chậm hơn nửa nhịp, tôi lập tức giật lại con rắn, lấy tốc độ nhanh như chớp ấn răng của con rắn vào mu bàn tay, một hàng dấu răng nhỏ xuất hiện trên tay tôi, cả người tôi chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Mọi người nhìn xem!" Tôi đưa mu bàn tay của mình cho mọi người xem, mặc dù dấu răng ở hai bên là rõ ràng nhất, còn vết răng ở giữa nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó nhìn thấy, nhưng nó vẫn khiến sắc mặt mọi người thay đổi.
Răng của rắn cũng giống như răng của con người, nếu được phát triển thêm một khoảng thời gian nữa thì chắc chắn chúng nó sẽ mọc ra những chiếc răng giống với răng của con người.
Tôi vội giơ tay lão Yên lên, nói trên tay ông ấy không nhìn thấy hàng dấu răng nhỏ này, mà là dấu răng bình thường, nghĩa là con rắn cắn lão Yên không phải loại rắn này.
Sắc mặt Côn Bố thay đổi, nhìn chằm chằm tay lão Yên một lúc lâu rồi mới thở ra một hơi: "Thật kỳ lạ."
Tôi lại cười, nói việc này đối với chúng ta ngược lại là chuyện tốt.
Mọi người nhìn tôi một cách kỳ lạ, tôi cười cười giải thích, nói nếu toàn bộ là rắn có sừng thì chúng ta sẽ khó có thể vượt qua hang động đá vôi này, nhưng bây giờ ở đây có hai loại rắn, mọi người có hiểu ý tôi không?
Giáo sư Hứa là người đầu tiên có phản ứng. Ông ấy vỗ tay cười hai tiếng.
Tôi biết ông ấy đã hiểu. Rắn là loài động vật có tính xã hội, hơn nữa còn là loài động vật máu lạnh. Nói cách khác, nếu ở đây có hai loại rắn, vậy chúng tôi chỉ cần có cách dẫn đường, tiếp theo chúng nó sẽ tự ăn thịt lẫn nhau, khi đó chúng tôi sẽ đứng giữa làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng làm thế nào để dẫn đường đây?
****2:
Niềm vui ngắn ngủi trôi qua, kế đó tôi lại vướng vào một vấn đề khác, nếu không có lợi ích gì đáng kể thì loài rắn sẽ rất khó nảy sinh mâu thuẫn nội bộ, vậy tôi nên đi đâu để tìm lợi ích đó đây?
Tôi nhìn quanh toàn bộ lăng mộ, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào chiếc quan tài, trong đầu nảy ra một ý tưởng đáng sợ, tôi muốn gạt nó đi, nhưng càng làm vậy thì bản thân lại càng lún sâu hơn, cuối cùng chỉ còn lại sự điên rồ, nếu trong quan tài là xác chết, vậy thì đó chính là chiến lợi phẩm tốt nhất để dụ đám rắn hỗn chiến.
Nhưng việc hủy hoại xác người là một điều cấm kỵ của 701. Người chết là lớn nhất. Thứ chúng tôi muốn mang đi chỉ có bảo vật quốc gia. Nếu hủy hoại xác chết trong quan tài này thì thật sự có hơi mất tính người.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô Tứ, cô ấy gật đầu với tôi, như thể đã biết tôi muốn làm gì.
“Cô Tứ …” Tôi ấp úng, dường như từ lúc bắt đầu bước vào đây cô ấy đã luôn có thể biết tôi đang nghĩ gì, hơn nữa còn luôn cố gắng hỗ trợ tôi. Dù cô ấy không nói gì, nhưng tôi có thể hiểu được cô ấy đây là đang giúp tôi, cô ấy muốn giúp tôi trở thành một người lãnh đạo đủ tư cách.
Tôi quay lại nhìn lão Yên, đập vào mắt là khuôn mặt vẫn tái nhợt của ông ấy. Tôi cắn môi, biết mình nên gánh vác một ít trách nhiệm để lão Yên có thể trút bỏ gánh nặng trong lòng. Những cú đả kích liên tiếp đã khiến ông ấy già đi nhiều, trông ông ấy hiện tại rất khác so với lần đầu chúng tôi gặp nhau.
"Mở quan tài!" Tôi vung mạnh tay, Nha Tử và Côn Bố không nói nhiều, lập tức đứng ở hai bên.
Nha Tử và giáo sư Hứa đầu tiên đi vòng quanh quan tài, cuối cùng Nha Tử nói lớp ngoài của quan tài không có cơ quan, chỉ cần đẩy một cái là có thể mở ra. Nhưng theo quan sát của anh ta thì bên trong nhất định có cơ quan, ở vị trí phía dưới tấm ván quan tài một tấc, nếu không cẩn thận có thể sẽ khiến cơ quan khởi động.
Côn Bố và tôi liếc nhìn nhau, cả hai tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó anh ta đặt tay lên tấm ván quan tài, từ từ đẩy nó ra.
Tôi nghiêng tai lắng nghe âm thanh phát ra của tấm ván quan tài. Côn Bố đẩy rất chậm, dĩ nhiên cũng vì cố kỵ cái cơ quan mà Nha Tử nói đến. Âm thanh kèn kẹt vang lên trong lăng mộ, có thể cạo đi một lớp da của người ta.
Đinh!
Đột nhiên một âm thanh khác thường vang lên bên tai, tôi vội ra hiệu, động tác đẩy ván quan tài của Côn Bố dừng lại, cơ thể hơi dịch sang một bên.
Tôi nghiêng tai, âm thanh nọ dường như đã biến mất, nếu không phải tiếng đinh vừa rồi quá rõ và to thì tôi cũng thật sự tưởng bản thân nghe nhầm.
“Cẩn thận một chút." Tôi dặn Côn Bố, anh ta khẽ gật đầu, sau đó lại đẩy tiếp.
Leng keng!
Lần này âm thanh càng rõ, to và vang hơn. Sắc mặt tôi thay đổi mấy lần, hét lớn một tiếng chạy mau rồi kéo theo Côn Bố chạy ra xa.
Nha Tử rất thông minh, ở lần đầu tiên khi tôi bảo Côn Bố dừng lại thì anh ta đã dẫn lão Yên và giáo sư Hứa đến một nơi tương đối an toàn, lúc này mới không tăng thêm gánh nặng cho tôi.
Khi tôi và Côn Bố đã cách quan tài khoảng một mét thì một tiếng tạch vang lên, một âm thanh chói tai xẹt qua quan tài, cuối cùng loại âm thanh này trở nên dày đặc hơn, giống như tiếng móng tay đang cào vào tấm ván quan tài vậy.
Này là xác chết vùng dậy đấy à?