Chương 846 Ngọc Cửu Long
Tôi rút súng ra nhắm thẳng vào quan tài, cơ bắp cả người đều căng chặt. Con rắn vàng phát ra âm thanh xì xì vây quanh Côn Bố và tôi, bò có chút loạn xạ, rõ ràng là đang sợ hãi.
Côn Bố giơ tay ấn nhẹ xuống. Con rắn vàng lúc này mới im lặng hơn chút, bò vòng quanh chúng tôi.
“Bùm!”
Giống như tiếng búa gõ vào thùng, sau đó là hàng nghìn chiếc kim nhỏ như lông ngỗng bay về phía chúng tôi. Tôi hoảng sợ nhìn những chiếc kim đó, phát hiện đường lui của chúng tôi đã hoàn toàn bị chặn. Côn Bố và tôi căn bản không còn nơi nào để đi.
Tôi nhìn về phía Nha Tử. May là nơi đó của họ vẫn an toàn, hướng bay tới của những chiếc kim này ngược chiều với họ.
"Trường An!" Nha Tử sợ hãi hét lên, tôi lắc đầu với anh ta, sau đó cắn răng rút dao găm ra, căng da đầu chuẩn bị chống đỡ một trận.
Cổ trùng của Côn Bố bay ra với số lượng dày đặc, dù là rắn vàng hay cổ trùng đều lao ra khỏi tay áo của anh ta, tạo thành một hàng rào chắn trước mặt chúng tôi.
Tiếng kim đâm vào cổ trùng lọt vào tai tôi, nghe đến mức tôi trừng lớn cả mắt.
Nhưng vẻ mặt Côn Bố lại không hề thay đổi, chỉ bảo tôi nhanh chóng nghĩ ra giải pháp.
Tôi cắn răng, không nhìn từng lớp cổ trùng bị giảm dần nữa mà nhanh chóng nhìn sang hai bên tìm đường sống.
"Trường An, tiếp tục!" Lúc này, Nha Tử đột nhiên hét lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy anh ta không biết đã chạy đến bên quan tài từ khi nào, liều mạng bẻ gãy tấm ván quan tài ra, chặn nó trước người rồi chạy về phía chúng tôi.
Tôi bực mình quát lên: "Anh mịa nó ra đây làm loạn cái gì vậy? Mau cút về cho ông!"
Nha Tử vờ như không nghe thấy, sức lực đột nhiên lớn đáng kinh ngạc, cõng tấm ván quan tài trên lưng chạy về phía tôi. Những chiếc kim mỏng đập vào tấm ván quan tài phát ra tiếng leng keng, trong lúc nhất thời thế mà lại không làm gì được anh ta.
Chỉ trong vòng một phút anh ta đã chạy đến bên cạnh chúng tôi, Công Bố điều khiển cổ trùng tránh ra một khoảng trống cho anh ta đi vào. Anh ta cười hì hì dựng thẳng tấm ván quan tài xuống đất, ra hiệu cho chúng tôi trốn vào.
Tôi kéo Côn Bố đứng ở phía sau Nha Tử. Cổ trùng ngay lập tức bị Côn Bố thu về, nhìn qua chỉ còn lại chưa đến một nửa.
“Anh ra đây làm gì? Giáo sư Hứa và những người khác thì sao?" Mặc dù Nha Tử đã giải trừ nguy cơ của chúng tôi, nhưng tôi vẫn tức giận quát lên một câu.
Chẳng lẽ anh ta không biết sao? Anh ta thì chạy ra đây, hàng phòng ngự bên phía của giáo sư Hứa lại quá yếu, người duy nhất có chút công phu là lão Hạ lại chỉ có chút sức lực, nếu có chuyện gì xảy ra thì không ai trong số họ có thể ngăn cản được cả.
Nhưng Nha Tử lại mỉm cười thờ ơ và nói, không phải bên đó còn có cô Tứ sao?
Tôi cũng vỗ đầu mình một cái, đúng là lo đến ngu người rồi. Dù cô Tứ đang thử thách tôi, nhưng nếu lão Yên và những người khác gặp nguy hiểm thì cô ấy cũng sẽ không bỏ mặc.
Những chiếc kim dày đặc dường như dùng không bao giờ hết. Chúng tôi đã núp ở phía sau tấm ván quan tài khoảng ba đến bốn phút rồi nhưng tiếng leng keng vẫn văng vẳng bên tai, khiến cho Nha Tử rất nhanh đã không thể chịu nổi nữa.
“Để tôi!" Tôi ra hiệu đổi vị trí với Nha Tử, nhưng anh ta lại lắc đầu, nói giờ mà đổi vị trí sẽ dễ xảy ra chuyện.
Thấy anh ta cứ khăng khăng không chịu đổi, tôi đành phải đến gần hơn để anh ta dựa vào mình, như vậy ít nhiều gì cũng có thể giúp giảm bớt phần nào áp lực cho anh ta.
Đinh ……
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng tôi nghe thấy một tiếng đinh, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Tôi muốn thò đầu ra nhìn xem, nhưng Nha Tử lại lắc đầu, lớn tiếng hỏi: “Thầy ơi, tình huống bây giờ thế nào rồi ạ?"
“Thầy ơi?"
Nha Tử hỏi hai lần nhưng không nhận được câu trả lời, anh ta trở nên lo lắng, ra hiệu cho tôi đi xem sao. Tôi vội thò đầu ra, nhưng chưa kịp nhìn thấy gì thì bỗng có tiếng tạch, một cây đinh ba nhảy ra khỏi quan tài, lao thẳng đến trước mặt tôi.
Tôi vội rụt đầu lại, một bên tóm lấy Nha Tử, dùng hết sức đẩy tấm quan tài ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, cây đinh ba chọc thủng một lỗ trên tấm ván quan tài.
Tấm ván quan tài rơi xuống đất vỡ thành hai nửa. Thấy vậy Nha Tử cũng hoảng sợ, nói chỉ cần chậm hơn chút nữa thôi thì bây giờ thứ bị chém gãy làm đôi chính là anh ta!
****3:
Tôi cũng chẳng khá hơn anh ta là bao, trên trán đều đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Nghĩ nếu vừa nãy tôi không thò đầu ra thám thính mà đứng ngốc ở đây chờ đợi, đừng nói Nha Tử, với chiều dài của cây đinh ba thì có lẽ ba người chúng tôi đã bị xiên thành kẹo hồ lô rồi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhanh chóng nhìn về hướng giáo sư Hứa và những người khác đang trốn, nhưng tôi lại không thấy gì cả.
Họ đâu rồi?
“Thầy ơi?" Nha Tử hoảng sợ chạy vài bước đến nửa phần quan tài còn lại, cuối cùng quay lại nhìn tôi với vẻ mặt tái nhợt, ấp úng nói bên trong không có người.
Tôi lập tức chạy tới, bảo anh ta đừng hoảng. Chỗ này không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, có lẽ họ chỉ đang trốn ở đâu đó thôi.
Nha Tử gân cổ lên kêu vài tiếng, sau khi nghe tôi nói xong thì liền quát: "Trốn? Cậu nhìn thử xem ở đây họ có thể trốn chỗ nào được hả?"