← Quay lại trang sách

Chương 847 Ngọc Cửu Long

Tôi không nói gì, tầm mắt dán chặt vào hang động đá vôi, vẻ mặt u ám không rõ.

"Trường An, cậu đừng dọa tôi. Ý của cậu là họ đang trốn... trong hang động đá vôi sao?" Nha Tử ngập ngừng nói.

Tôi cũng biết là không có khả năng, nhưng ngoài chỗ đó ra thì họ còn có thể trốn ở đâu nữa?

Nha Tử liên tục lắc đầu nói không có đâu, sao họ phải trốn chứ, vừa rồi ở chỗ họ cũng đâu có nguy hiểm gì.

Tôi đen mặt, không cảm thấy Nha Tử nói đúng. Vừa rồi chúng tôi đã trốn sau tấm ván quan tài ít nhất bốn phút, không ai biết được trong vòng bốn phút này đã xảy ra chuyện gì.

Tôi chuyển ánh mắt từ hang động đá vôi sang quan tài, vẻ mặt u ám chậm rãi bước tới, nhưng lại bị Nha Tử kéo lại.

Tôi liếc Nha Tử, anh ta do dự buông tay ra, cuối cùng đi theo tôi tới đó. Tôi vung tay ra hiệu anh ta quay lại, đợi tôi xác nhận tình hình trước rồi nói tiếp, nhưng anh ta lại không chịu.

“Anh đúng là …"

Tôi không biết nên nói gì với anh ta, cũng may là Côn Bố không làm loạn với chúng tôi mà chỉ đứng đó quan sát, chuẩn bị tiếp ứng bất cứ lúc nào.

Nói không sợ là giả. Nếu vừa rồi không phải Côn Bố hy sinh hơn một nửa số cổ trùng với lại Nha Tử phản ứng nhanh thì bây giờ chúng tôi đã trở thành cái sàng rồi.

Một bước, hai bước … khoảng cách ước chừng chỉ hai mét, trong chốc lát tôi đã đứng cạnh quan tài, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thăm dò vào bên trong, sau đó vô cùng hoảng sợ - bên trong quan tài thế mà lại trống rỗng!

Nhưng xét theo màu sắc của quan tài thì bên trong nhất định có một thi thể, chẳng lẽ thật sự là xác chết vùng dậy?

“Nếu không phải họ chủ động đi vào, vậy thì còn một cách giải thích khác … đó là họ bị ép đi vào hang động đá vôi.” Tôi gõ vào mép quan tài, nơi này có một vết xước như dấu móng tay, nếu là xác chết vùng dậy thì đã có thể lý giải được việc đám người lão Yên biến mất.

Nha Tử dùng tay vỗ mạnh vào quan tài, nói: "Không được, tôi cũng phải vào đó."

Nói xong anh ta định lập tức chạy vào hang động đá vôi nhưng lại bị tôi kéo lại.

Anh ta nhìn chằm chằm tôi và bảo tôi đừng ngăn cản, nếu không anh ta sẽ không nể mặt đâu. Tôi bất đắc dĩ nói đi thì chắc chắn phải đi, nhưng nếu cứ thế mà đi vào như anh ta thì chỉ có nước tìm chết, ngay cả tự bảo vệ chính mình cũng khó chứ đừng nói là cứu người khác.

"Vậy cậu nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Anh ta nóng nảy, nhịn không được quát lớn.

Tôi quay lại hỏi Côn Bố xem trên người anh ta còn viên thuốc giải độc nào không, anh ta nói có, nhưng cũng chỉ chữa được độc rắn bình thường, còn về thứ trong hang động đá vôi thì anh ta không dám đảm bảo.

“Vậy là được rồi." Tôi xòe tay về phía Côn Bố, anh ta đưa hai viên thuốc giải độc, tôi và Nha Tử đều bỏ vào miệng nuốt xuống. Sau đó tôi dẫn đầu, Côn Bố cản ở phía sau, một trước một sau lần lượt đi vào hang động đá vôi.

Sương mù dường như đã tan bớt một chút, nhưng vẫn rất dày đặc. Tôi vừa đi vào đã cảm thấy sương mù mênh mông nhìn không rõ được gì, một lúc sau mới có thể nhìn thấy mờ mờ khung cảnh xung quanh trong phạm vi chưa đến nửa mét.

Kỳ lạ là không có con rắn nào tới tấn công tôi, thậm chí tôi còn không nghe thấy tiếng rắn kêu. Vô cùng yên tĩnh, như thể chúng tôi đang ở một nơi khác vậy.

Nha Tử và Côn Bố theo sát phía sau rồi đứng ở hai bên tôi, vẻ mặt cả hai đều tràn đầy ngạc nhiên.

"Rắn đâu?" Nha Tử ấp úng hỏi, nói lúc trước lão Yên chỉ đứng ở phía trước thôi đã bị một đàn rắn tấn công rồi, nhưng sao bây giờ chúng tôi vào đây lại không có chuyện gì xảy ra cả.

Tôi lắc đầu bảo anh ta đừng nói nữa, mỗi bước đi ở trong này đều phải thật cẩn thận, không thể thiếu cảnh giác. Anh ta gật đầu, làm vài động tác hỏi tôi nên làm gì tiếp theo.

Tôi liếc nhìn xung quanh, cột chặt cổ tay áo và ống quần, tay này cầm chặt phi đao, tay kia cầm đèn pin thận trọng bước về phía trước.

Dưới sự mô tả của Cầm Kiếm, tôi đã biết được cách bố trí ở đây, cho dù có nhắm mắt tôi cũng biết chúng tôi hiện đang ở đâu.

Vì vậy, tôi nhấc chân đi về phía bên trái, ở đó sẽ có một thạch nhũ rũ xuống. Nếu có thể xua đuổi những con rắn trên đó đi, kế tiếp treo đèn pin lên đó chiếu một cái là sẽ có thể nhìn thấy rõ toàn bộ hang động đá vôi, đến lúc đó sẽ biết được giáo sư Hứa và những người khác đang ở đâu.

Dĩ nhiên tôi không gấp như Nha Tử, bởi vì tôi biết cô Tứ vẫn đang đi theo họ, cho dù có gặp phải nguy hiểm thì mức độ nguy hiểm cũng sẽ giảm đi ít nhất một nửa!

Tôi từ từ mò mẫm, khoảng nửa phút sau đã chạm vào một thạch nhũ từ trên nhô xuống, tôi cảm thấy vui mừng, cột đèn pin vào thắt lưng, hai tay ôm lấy thạch nhũ rồi trèo lên. Sau đó tôi cầm đèn pin chiếu lên thạch nhũ, chỉ thấy một đôi mắt lồi ra đang lườm tôi, khóe mắt còn có máu chảy ra.

Bởi vì tôi trực tiếp trèo lên, tay đặt lên ngực người nọ, nên tròng mắt kia mới trùng hợp chạm mắt với tôi.

Tôi bị dọa sợ đến mức buông tay ra rơi ầm xuống đất. Đoạn xương sườn lúc trước bị gãy lại bắt đầu đau nhức.