Chương 848 Ngọc Cửu Long
“Trịnh Ngàn, anh ta …” Tôi ấp úng không nói nên lời, cùng lắm chỉ qua vài phút, thế mà đã có một người chết thảm.
Trong số vài người từ thôn Phong Thu đến đây, độ tồn tại của Trịnh Ngàn không cao cho lắm. Ngay từ khi bắt đầu là Trịnh Lãng chịu trách nhiệm liên lạc với chúng tôi. Sau khi Trịnh Lãng xảy ra vấn đề thì liền biến thành Trịnh lão nhị.
Trịnh Ngàn người này thường đi theo sau lão Trịnh Thúc chạy việc hơn, hầu như chúng tôi cũng không nói được mấy câu với anh ta. Bây giờ anh ta đã chết, trong nhất thời tôi không biết mình sợ hãi nhiều hơn hay là đau buồn nhiều hơn.
Nha Tử và Côn Bố cũng nhận thấy có gì đó không ổn. Người trước từ từ đỡ tôi dậy, trong khi người sau lại trèo lên tháo xác Trịnh Ngàn xuống.
Anh ta bị trói vào thạch nhũ bằng một sợi dây, tôi tưởng anh ta là thạch nhũ nên mới không thèm phòng bị mà trèo lên.
Miệng vết thương của Trịnh Ngàn ở sau lưng, trông như bị thứ gì đó xé toạc ra, miệng vết thương to như cánh tay chảy máu ào ạt, thi thể vừa được tháo xuống chưa đến một phút đã bị chảy cạn máu, khối thạch nhũ ban đầu cũng đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn. Chỗ chúng tôi đang đứng cũng bị máu của anh ta nhuộm thành màu đỏ, trở nên nhão nhão dính dính.
Sắc mặt Nha Tử không tốt, anh ta chỉ liếc nhìn Trịnh Ngàn một cái đã bắt đầu phát điên muốn đi vào sâu hơn, Côn Bố ôm chặt lấy anh ta rồi quát to nhưng vô dụng, đành phải dùng cổ trùng ép anh ta bình tĩnh lại.
“Bình tĩnh?” Tôi hờ hững hỏi.
****4:
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, cuối cùng tôi cũng bắt đầu nhìn thẳng vào tình huống trước mắt. Tôi không biết tại sao cô Tứ lại phải thử thách tôi, cũng không biết chính xác thứ gì đã làm người này chết. Tóm lại bây giờ tôi không còn đường lui nữa, cần phải dựa vào chính mình để giải quyết vấn đề hiện tại!
Nha Tử mím môi không nói lời nào, nhưng dù anh ta trông có vẻ bình tĩnh thì cũng chỉ là do đang bị Côn Bố cưỡng ép mà thôi.
Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Nha Tử, anh nhìn miệng vết thương trên lưng của anh ta rồi nghĩ kĩ lại xem mình nên làm gì.”
Nghe thấy giọng điệu của tôi có gì đó không đúng, cuối cùng Nha Tử cũng cử động, ngồi xổm xuống bắt đầu xem xét miệng vết thương trên lưng Trịnh Ngàn.
Cuối cùng anh ta im lặng đứng dậy, đôi mắt giấu sau cặp kính râm như kim châm: “Tôi không quan tâm nhiều như vậy, Trường An, tôi nhất định phải tìm được thầy.”
Tôi bị anh ta chọc tức đến suýt nôn ra máu, chất vấn nói: “Bộ anh nghĩ là tôi không muốn tìm giáo sư Hứa sao, hay là cho rằng tôi không quan tâm đến sự sống chết của lão Yên?"
"Tôi …"
“Đừng có tôi tôi cậu cậu nữa, Nha Tử, miệng vết thương này vừa nhìn đã biết do con người dùng tay mạnh mẽ xé ra. Thứ chạy ra khỏi quan tài kia là gì, trong lòng anh bộ không rõ sao?" Tôi bực bội ngắt lời anh ta.
Không phải tôi tàn nhẫn không quan tâm đến sự sống chết của mọi người, mà là tình huống hiện tại không cho phép chúng tôi làm bậy, nếu không chuẩn bị sẵn sàng thì dù chúng tôi có bao nhiêu người đi nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục như Trịnh Ngàn mà thôi!
Nha Tử hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sâu kín nói: “Cậu mau nghĩ ra cách đi, tôi không thể đợi lâu được, năm phút, nếu trong vòng năm phút mà cậu không nghĩ ra được cách nào thì tôi sẽ tự đi tìm một mình."
“Nha Tử, đừng ép Trường An như vậy." Côn Bố có chút nhìn không được nên nhíu mày nói, nhưng Nha Tử căn bản không cho phép thương lượng.
Tôi ngăn Côn Bố đang xúc động muốn tiếp tục nói đạo lý lại, hít một hơi thật sâu: “Được!”
Nha Tử không nói nữa, chỉ im lặng đứng đó chờ đợi, thỉnh thoảng còn nhìn đồng hồ để kiểm tra. Tôi bị hành động của anh ta chọc tức không nhẹ, nhưng cũng biết vì anh ta quá lo lắng nên cũng lười so đo với anh ta.
Hơn nữa hiện tại đúng là thời gian không chờ một ai, nếu như tôi tiếp tục ở đây rối rắm thì đám người lão Yên nhất định sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy tôi chỉ có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bắt đầu động não suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Tôi nghiêm túc suy xét một vấn đề - đó chính là tại sao ở đây lại không có rắn?
Suy nghĩ hồi lâu, tôi rút ra một kết luận, khả năng tám phần là do thứ giết chết Trịnh Ngàn thật sự quá mạnh, nên mấy con rắn này mới tránh đi chỗ khác, nếu nói như vậy thì thứ đó nhất định vẫn còn ở trong hang động đá vôi.
“Côn Bố, phóng một con ảnh cổ ra." Tôi nhanh chóng ra lệnh.
Côn Bố không nói hai lời, một con ảnh cổ lập tức bò ra khỏi tay áo. Vừa lúc tôi đang định chỉ đường để Côn Bố điều khiển ảnh cổ đi kiểm tra thì ảnh cổ lại quay đầu bò ngược vào trong tay áo của Côn Bố.
Côn Bố cúi đầu nói gì đó, chắc là ngôn ngữ của côn trùng, vì tôi nghe chẳng hiểu gì cả.
Khoảng nửa phút sau, Côn Bố ngẩng lên lắc đầu với tôi: “Nó không dám ra ngoài.”
Tôi có hơi thất vọng, nhưng cũng không nhiều lắm, bởi vì điều này ít nhất cũng đã xác nhận được suy đoán khác của tôi, đó là những con rắn này quả thực vì sợ hãi thứ đó nên mới không dám ra ngoài, đối với chúng tôi đây cũng là một tin tốt, ít nhất bây giờ chúng tôi không cần phải đề phòng lũ rắn đó tấn công bất thình lình.