← Quay lại trang sách

Chương 849 Ngọc Cửu Long

“Bây giờ cậu định làm gì?" Côn Bố đứng dậy, thờ ơ nhìn xung quanh.

Thật ra tôi cũng không biết, nhưng tôi không để lộ ra mặt mà nói một cách kiên quyết: “Tôi đi kiểm tra một chút. Anh với Nha Tử đợi ở đây đi.”

Nha Tử đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài mà không nói một lời, tôi trực tiếp tóm lấy anh ta rồi dùng nắm đấm đấm thật mạnh vào mặt anh ta, hung dữ nói: “Con mịa nó, ông đây biết còn chưa tới năm phút đâu, anh đừng có mà gây thêm rắc rối cho tôi!"

“Cậu hay tôi đi ra ngoài kiểm tra thì có khác gì nhau?” Nha Tử đột nhiên cười lớn, sau đó tháo kính râm xuống cài trước ngực, cả người giống như được ngâm trong nước băng lạnh lẽo: “Cũng không đúng, nếu thật sự đụng phải thứ đó thì e là cậu còn không có đủ sức đối phó như tôi.”

“Nha Tử!” Côn Bố lạnh giọng quát lớn.

Tôi giơ tay ngăn Côn Bố lại, chậm rãi nói: “Nha Tử, nếu là lão Yên đứng ở đây, anh vẫn sẽ hành xử như vậy à?"

Trong 701, lão Yên chắc chắn không phải là người có sức chiến đấy mạnh nhất, thậm chí chỉ nhỉnh hơn tôi có một chút, chờ sau khi tôi nghiên cứu xong “Tinh Quan Yếu Quyết" thì có lẽ ông ấy còn không so được với tôi.

Nhưng quả thật ông ấy chính là thủ lĩnh của 701, không phải vì thầy của ông ấy là đội trưởng Bạch, mà là do khả năng lãnh đạo của ông ấy, ông ấy có thể tổng hợp hết mọi tin tức để đưa ra phán đoán tốt nhất, ông ấy cũng có thể trấn áp được một nhóm cao thủ với những tính cách khác nhau trong 701, khiến họ tuân theo mệnh lệnh của mình, đây mới là bản lĩnh thực sự của ông ấy.

Vì vậy Nha Tử không phải nghi ngờ sức chiến đấu của tôi, điều anh ta nghi ngờ chính là tôi không thể dẫn họ an toàn rời khỏi đây như lão Yên.

“Cậu không phải lão Yên." Nha Tử lạnh lùng liếc nhìn tôi: “Cậu quả thực không giống với những người khác. Cậu vào được cửa của 701 là do dựa vào quốc bảo, về sau lại liên tiếp có nhiệm vụ lớn, trong những lúc đó cậu phát huy tác dụng cũng không tệ, nên toàn bộ 701 mới bị cậu thuyết phục.

Dù sao thì cậu cũng còn trẻ, năng lực lại cao. Chúng tôi đều biết rất rõ lão Yên muốn làm gì, nhưng lại không có ai phản đối. Nhưng đừng quên, cậu vào 701 còn chưa đến hai năm, trình độ không đủ, kinh nghiệm lại càng không, chưa có lần nào gặp chuyện là cậu tự giải quyết vấn đề hết.

Tôi thừa nhận nếu cho thêm một khoảng thời gian nữa thì cậu sẽ làm tốt hơn lão Yên, nhưng bây giờ cậu không phải là ông ấy, tôi không thể đặt mạng sống của thầy vào tay cậu được, hơn nữa tôi cho cậu năm phút, nhưng cậu lại không thể đưa cho tôi câu trả lời thỏa đáng. Được rồi, hiện tại hết năm phút, tôi đi được chưa?"

Giọng điệu của Nha Tử sắc bén, hoàn toàn khác hẳn so với lúc đeo kính râm, đã lâu rồi tôi không thấy anh ta như vậy, từ khi Dược Quán Tử mất anh ta rất ít tháo kính râm xuống, lần này e là đã bị ép đến nóng nảy rồi.

Tôi đè vai anh ta xuống, trầm giọng nói: “Cho nên, tôi mới muốn ra ngoài kiểm tra!”

Bởi vì không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng, nên tôi đành mạo hiểm cái mạng của mình để kiểm tra tình hình bên ngoài. Đây cũng là điều mà một người đội trưởng tương lai nên làm.

Khi tình hình không rõ ràng thì không được phép để các thành viên trong nhóm hy sinh vô ích, vậy nên chỉ có thể là đội trưởng tự mình đi kiểm tra. Dĩ nhiên, nếu đội trưởng đột ngột hy sinh cũng sẽ mang đến sự rung chuyển cực lớn cho 701, nhưng không còn cách nào khác, đây là một trong số những lý do khiến những cao thủ này có thể đi theo lão Yên, hoặc là nói 701.

Không biết có phải vì sự quyết tâm của tôi hay không mà Nha Tử dừng lại một chút, giọng điệu cuối cùng cũng bớt gay gắt hơn. Nhưng anh ta vẫn không tin tưởng tôi, nhẹ nhàng nói: “Trường An, cậu còn quá trẻ. Chờ thêm vài năm nữa, cậu nhất định sẽ trở thành một đội trưởng xuất sắc của 701, đến lúc đó tôi cũng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của cậu, nhưng bây giờ... không được."

Tôi buông tay ra, nhìn bóng dáng anh ta biến mất trong làn sương mù dày đặc, chưa bao giờ cảm thấy thất bại sâu sắc như lúc này.

Côn Bố đặt tay lên vai tôi, khẽ an ủi: “Đừng nghe Nha Tử nói. Cậu ta luôn là đứa trẻ bị chiều hư ở 701. Cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể làm được vậy đã là tốt lắm rồi. Nếu không thì sao lão Yên lại có hứng thú với cậu?"

"Đi thôi." Tôi cười khổ lắc lắc đầu. Nha Tử đã đi, tôi cũng không thể thật sự để anh ta mạo hiểm một mình được. Nếu không thể tìm ra một chiến lược hoàn hảo thì cũng chỉ có thể xông lên phía trước!

Côn Bố không nói gì, chỉ là bình tĩnh đứng trước người tôi, rõ ràng là bộ dáng bảo vệ.

Tôi luôn cảm thấy mặc dù Côn Bố trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra lại không phải vậy, chỉ là anh ta không muốn bày tỏ cảm xúc của mình thôi. Khi Trát Tây rời đi, mỗi lần chúng tôi gặp khó khăn, tuy trên mặt vẫn không có cảm xúc, nhưng lần nào anh ta cũng là người đầu tiên lao lên.

Trong lòng tràn đầy cảm xúc xúc động, cảm giác không nơi nương tựa vì câu hỏi vừa rồi của Nha Tử bỗng biến mất, suy nghĩ đột nhiên thông suốt, chẳng phải vẫn còn Côn Bố đang ủng hộ tôi sao?

Côn Bố quay đầu lại, nghi ngờ nhìn tôi. Tôi vội ổn định lại cảm xúc, huy động mọi giác quan, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.