Chương 850 Ngọc Cửu Long
Thứ bước ra khỏi quan tài dù là cương thi hay quái vật nào khác cũng sẽ không có khả năng im lặng hoàn toàn. Nhưng mà vừa rồi không ai trong chúng tôi nghe thấy tiếng kêu của Trịnh Ngàn, cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của đám người giáo sư Hứa.
Chỉ cần có một chút khả năng thì đám người giáo sư Hứa sẽ không rời đi mà không nói câu nào, trừ khi tình huống lúc đó rất nguy hiểm, hoặc là - họ đang cố dụ thứ đó đi.
Trong đầu tôi chợt động, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng. Những cây kim nhỏ đó nhìn thì trông có vẻ lợi hại, nhưng Nha Tử chỉ cần cầm tấm ván quan tài là đã có thể chắn được, nhìn thì có vẻ chúng tôi lâm vào nguy hiểm nhưng thật ra lại trốn vô cùng nhẹ nhàng. Mà đám người giáo sư Hứa trùng hợp lại trái ngược với chúng tôi, nhìn thì có vẻ rất an toàn, nhưng thật ra lại là bên bị trúng chiêu.
Khi thứ trong quan tài bò ra ngoài, người đầu tiên nó nhìn thấy chắc chắn sẽ là đám người giáo sư Hứa không có gì che chắn trước mặt. Lúc đó họ sẽ làm gì để không ảnh hưởng đến chúng tôi?
Tôi đặt bản thân vào hoàn cảnh đó và đi đến kết luận - đó chính là để dụ thứ đó đi.
Hơn nữa, trước đó giáo sư Hứa cũng biết tôi muốn lấy thứ trong quan tài ra để dụ hai loài rắn tấn công lẫn nhau, nên ông ấy càng có khả năng sẽ làm chuyện này, tức là để thứ trong quan tài với làn sương mù dày đặc liều mạng đánh nhau với lũ rắn. Nhưng đáng tiếc là cái thứ trong quan tài quá mạnh, đến mức lũ rắn hoàn toàn không dám đụng vào nó.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
“Côn Bố, anh có cảm thấy có gì đó không ổn không?" Sau khi đi được khoảng một phút, tôi chợt lên tiếng.
Côn Bố không quay đầu lại, nói: “Đương nhiên, đi lâu như vậy mà chúng ta vẫn không đuổi kịp Nha Tử, thậm chí cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào.”
Lòng tôi chợt chùng xuống, tôi nhanh chóng đứng cạnh Côn Bố, dùng một sợi dây thừng trói anh ta và tôi lại với nhau. Nếu suy đoán của tôi không sai, tôi nghi ngờ làn sương mù dày đặc này sẽ chia cắt chúng tôi, sau khi bị ngăn cách trong một khoảng cách nhất định thì chúng tôi sẽ không còn nghe thấy giọng của nhau nữa, như vậy mức độ nguy hiểm chắc chắn sẽ tăng lên. Bởi vì dù sao giữa chúng tôi vẫn còn một sinh vật vô cùng nguy hiểm.
Nhìn thấy động tác của tôi, Côn Bố cũng lập tức hiểu được. Thấy cổ trùng cũng không dám đi ra, anh ta chỉ đành bỏ cuộc, cuối cùng trầm giọng bảo tôi cẩn thận chút, bây giờ anh ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân thôi.
Tôi thận trọng gật đầu và bảo anh ta cố gắng tự bảo vệ bản thân là được, sau đó làm ra một vài ám hiệu.
"Được!" Côn Bố suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đồng ý.
Bởi vì tôi đề nghị anh ta đứng yên tại chỗ còn tôi thì đi lên phía trước thêm một mét, nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ kéo dây thừng để anh ta đi theo.
Điều này chắc chắn rất nguy hiểm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Nếu chúng tôi đi chung với nhau, đến khi gặp nguy hiểm sẽ lập tức rơi vào thế bị động.
"Trường An, đợi đã." Ngay khi tôi chuẩn bị tiến lên phía trước, Côn Bố đột nhiên gọi tôi lại. Tôi lập tức hỏi anh ta có chuyện gì, chỉ thấy vẻ mặt anh ta rất kỳ lạ, một lúc sau mới nói anh ta đã nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không nói rõ được.
Tôi có hơi nôn nóng, giục anh ta nghĩ kỹ lại, anh ta trầm mặc nhìn tôi, một lúc sau mới dùng loại giọng điệu bình tĩnh nhưng lại khiến người khác nổi cả da gà mà nói: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy giữa chúng ta có nhiều thêm một người sao?"
Cái gì?
Tôi nhìn trái nhìn phải, không có gì cả … chỉ có hai người là tôi và Côn Bố.
****5:
Thấy tôi không có phản ứng, Côn Bố nhanh chóng ra hiệu bảo tôi nhìn xuống đất.
Tôi khó hiểu cúi đầu xuống, tay chân lập tức lạnh ngắt — Bởi vì tôi mở đèn pin, nên bóng của chúng tôi trải dài từ phía dưới chân ra bên ngoài, nhưng ngay giữa hai cái bóng của chúng tôi lại có một cái bóng khác, tuy hơi mờ nhưng vẫn khá rõ ràng.
Là bóng của ai?
Tôi bình tĩnh nhìn nó vài giây. Cái bóng ở giữa chúng tôi, nhưng một phần của nó lại chồng lên tôi, điều này có nghĩa thứ này chắc chắn ở phía sau tôi, hơn nữa khoảng cách còn không xa lắm.
Nhưng tại sao Côn Bố lại không thể nhìn thấy?
Tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Côn Bố, anh ta lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Cái bóng này rất cao lớn nên không thể là bất kỳ ai trong đám chúng tôi, vậy chỉ có thể là thứ bò ra khỏi quan tài kia, tôi chậm rãi thở ra, tay lặng lẽ chạm vào bên hông, phi đao lấy tốc độ sét đánh nhanh chóng lao về phía sau.
“Cẩn thận!” Côn Bố hét lên, cùng lúc đó tôi nghe thấy một trận xé gió thổi đến từ phía sau gáy. Tôi cúi người về phía trước, cảm nhận được có một thanh đao sượt qua da đầu, cắt mất vài sợi tóc. Nếu sâu hơn chút nữa thì e là tôi sẽ bị hói mất.
Tôi nhìn lên thì thấy thanh đao kia rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng. Đó chính là phi đao mà tôi đã ném ra.
Không những không gây tổn hại gì cho thứ phía sau mà ngược lại còn suýt chút chọc thủng một lỗ trên người mình. Đúng thật là vô cùng xấu hổ!
Côn Bố bước nhanh tới rồi nắm cánh tay tôi kéo sang một bên, cùng lúc đó, một làn sương đen được phóng ra từ tay anh ta, bay thẳng về phía nơi chủ nhân cái bóng đang đứng.