← Quay lại trang sách

Chương 851 Ngọc Cửu Long

“Ăn đi.” Côn Bố trực tiếp nhét một viên không rõ là thuốc gì vào miệng tôi, tôi cũng không lắm miệng mà nuốt thẳng xuống. Sau đó, một mùi hăng xộc vào cổ họng, tôi cảm thấy cổ họng mình như bốc cháy vậy.

Tôi muốn hỏi gì đó, nhưng lại không thể nói thành lời vì bị sặc, nước mắt nước mũi bay tứ tung.

Con mịa nó, đây là năng lực tự bảo vệ mà Côn Bố nói đến đấy à?

Nếu không phải thật sự không thể làm gì khác thì tôi rất muốn mổ đầu Côn Bố ra xem rốt cuộc bên trong có những gì, này sao có thể nói là chỉ tự bảo vệ mình được?

Tôi dám tin rằng nếu anh ta giở trò này với chúng tôi thì e là chỉ có cô Tứ mới có thể trốn thoát một cách nguyên vẹn mà thôi.

Hiển nhiên Côn Bố không thèm để ý đến tác dụng của viên thuốc của anh ta đối với tôi, vội nói: “Bột đen của xác chết có thể trấn áp thứ quỷ quái đó, nhưng không biết cụ thể có thể trấn áp được bao lâu, dù sao tôi cũng không biết rõ chi tiết về đối phương lắm. Cho nên cậu chuẩn bị nhanh chút, chạy hay xông lên.

Tôi mở miệng định nói, nhưng khi mở miệng lại phát hiện cảm giác ho sặc sụa kia càng trở nên nặng nề hơn. Côn Bố nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt kỳ lạ, hỏi: “Không phải tôi đã đưa thuốc giải cho cậu rồi sao?”

Tôi khóc không ra nước mắt. Đại ca à, cái thứ bột kia của anh dùng làm vũ khí sinh hóa luôn còn được nữa đó! Anh thường xuyên đắm mình trong đó thì dĩ nhiên không sao, nhưng với một người lần đầu trải nghiệm thứ này như tôi mà nói thì cái đòn tấn công đó đúng thật là khiến người ta không còn sức để chống trả.

Qua một hai giây, dường như cuối cùng Côn Bố cũng nhận ra sự khác biệt giữa tôi và anh ta, lập tức nhét thêm vài viên thuốc giải độc vào miệng tôi, lúc này tôi mới bình tĩnh lại, vuốt vuốt ngực rồi nói: “Thứ này của anh có uy lực quá mạnh, chúng ta thừa dịp cái thứ đáng sợ này chưa kịp phản ứng mà xông lên!

Nói xong tôi rút súng lục ra, vung tay lên cùng Côn Bố bước thêm vài bước vào màn sương mù dày đặc.

“Khặc khặc!"

Tiếng cười quái dị vang lên. Côn Bố và tôi nhìn nhau, sau đó cả hai lần lượt lao tới.

Tôi lập tức bắn một phát súng, sau đó cũng không quan tâm có bắn trúng không mà xoay người đổi thành Côn Bố lên, tay Côn Bố duỗi thẳng vào làn sương mù dày đặc khiến tôi giật nảy mình.

Đột nhiên, Côn Bố cứng người, quay sang gật đầu với tôi. Tôi nhìn sắc mặt anh ta, đoán chắc là anh ta đã bị cái thứ quỷ kia bắt được.

Tôi không nói hai lời mà bắn liền hai phát súng về hướng tay Côn Bố đang bị tóm lấy. Một âm thanh trầm đục kèm theo tiếng hét chói tai vang lên, vẻ mặt của Côn Bố cũng thay đổi, bàn tay bị tóm lấy đột nhiên có thể cử động, anh ta lập tức rút tay ra rồi đẩy mạnh tôi sang một bên.

Kế đó, tôi nhìn thấy một hình ảnh vô cùng đáng sợ. Một bàn tay trắng bệch như tờ giấy vươn ra từ làn sương mù dày đặc rồi bóp cổ Côn Bố một cách chính xác!

Hô hấp của Côn Bố đột nhiên ngưng trệ, anh ta không quên đưa ra vài ám hiệu khẩn cấp với tôi. Ý nghĩa của những ám hiệu này đều tương tự nhau: Chính là bảo tôi chạy nhanh lên, nếu không còn cách nào khác thì lập tức quay về chỗ cũ.

Mắt tôi đỏ hoe, liên tục bắn những viên đạn ra ngoài. Tôi chắc chắn mình đã bắn trúng, cái thứ quỷ quái kia cũng hét lên đau đớn vài tiếng, nhưng cánh tay bóp cổ Côn Bố vẫn không chịu buông ra.

“Chết con mịa mày đi!” Tôi lại tiếp tục bóp cò thì phát hiện băng đạn đã hết, vậy nên tôi ném súng sang một bên, mắng to một câu rồi lao thẳng lên, dùng cả hai tay tóm lấy tay con quỷ kia.

Ánh mắt Côn Bố lập tức thay đổi, ánh mắt mang theo vẻ trách móc nhìn chằm chằm tôi, bàn tay vẫn không ngừng động, muốn giục tôi mau chạy đi!

Tôi lắc đầu, trước đó khi bỏ cô Tứ lại một mình trong lòng tôi đã cảm thấy áy náy không dứt, đó vẫn là do tôi chắc chắn với bản lĩnh của cô Tứ sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu bây giờ tôi bỏ Côn Bố lại và rời đi thì anh ta chắc chắn sẽ chết, khi đó tôi chạy thoát cũng chẳng có ích gì.

“Cút!"

Côn Bố trở nên nóng nảy, câu nói phát ra lại do cổ họng bị bóp chặt mà trở nên biến điệu, khiến tôi nghe mà cảm thấy sóng mũi đau nhức.

Một tay tôi nắm lấy bàn tay quỷ, tay kia rút dao găm đâm từng nhát một vào nó, vừa đâm vừa quát: “Ông đây không cút đấy, mấy người người nào người nấy đều có tinh thần cống hiến, ông đây không có. Ông đây sợ sau khi bỏ chạy trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu. Ông đây chỉ đang vì bản thân mình thôi. Anh nghe hiểu không, ông đây là vì bản thân mình thôi!”

Nói xong tôi hét lớn một tiếng rồi đâm mạnh dao găm vào bàn tay quỷ kia.

Cuối cùng, bàn tay quỷ cũng hơi thả lỏng ra. Dù sau đó nó đã nhanh chóng phản ứng lại, muốn lần nữa siết chặt cổ Côn Bố, nhưng chỉ trong nháy mắt đó anh ta đã chớp được thời cơ.

Trước khi nó kịp ra tay lần nữa thì Côn Bố đã ngã ngửa ra sau, cả người uốn cong với một góc độ khó tin, khiến cho bàn tay quỷ không chộp tới được.

Lúc này tôi mới kịp phản ứng lại, né tránh bàn tay quỷ, đi đến cạnh Côn Bố rồi đỡ anh ta dậy, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bàn tay quỷ kia.