Chương 852 Ngọc Cửu Long
Chủ nhân của bàn tay quỷ ẩn mình trong làn sương mù dày đặc không để lộ mặt thật của mình, Côn Bố và tôi cũng không dám tiếp tục mạo hiểm, trong lúc nhất thời chỉ thấy bàn tay quỷ đó sờ hết chỗ này đến chỗ kia như một người mù, chừng khoảng ba bốn phút sau mới không cam lòng mà rút tay về.
Tôi quay đầu lại nhìn nơi Trịnh Ngàn bị treo lên, trong đầu đột nhiên nảy sinh nghi ngờ ——Tại sao con quỷ này lại không ra khỏi màn sương mù dày đặc, thậm chí ngay cả khi tôi dùng dao găm đâm hay dùng đạn bắn, ngoại trừ việc bóp cổ Côn Bố chặt hơn thì nó vẫn không chịu cử động.
Chẳng lẽ nó không ra được?
Nhưng điều này lại không thể giải thích được tại sao Trịnh Ngàn lại chết ở khối thạch nhũ phía sau chúng tôi.
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ - chẳng lẽ trong sương mù có hai con quỷ như vậy sao?
Tôi nhìn Côn Bố, thấy sắc mặt của anh ta cũng rất khó coi. Sau khi anh ta làm vài ám hiệu với tôi thì liền lặng lẽ đi vào làn sương mù dày đặc phía sau, tôi chỉ có thể cảm nhận được anh ta đang từ từ di chuyển thông qua sợi dây thừng buộc quanh eo. Nhưng anh ta không đi theo đường thẳng, gần như là cứ cách ba bước thì sẽ lại lùi về hai bước.
Sợi dây thừng cứ hết căng rồi lại lỏng khiến tôi không ngừng bị dọa sợ chết khiếp.
Khoảng chừng một phút sau, sợi dây thừng đột nhiên rung lắc dữ dội, rõ ràng là Côn Bố đã có phát hiện mới!
****
Tôi đi theo sợi dây đến bên cạnh Côn Bố thì thấy anh ta đang ngồi xổm bên cạnh thi thể của Trịnh Ngàn với vẻ mặt kỳ lạ, thấy tôi đến cũng chỉ khẽ gật đầu.
“Anh phát hiện được gì à?” Tôi liếc nhìn thi thể của Trịnh Ngàn. Miệng vết thương bắt đầu chuyển sang màu trắng, ngoài điều này ra thì không có gì khác biệt so với trước đây.
Sắc mặt Côn Bố ngưng trọng, chỉ vào miệng vết thương của Trịnh Ngàn rồi nói: “Vết thương ở đây có chút kỳ lạ.”
Nơi anh ta đang chỉ chính là vị trí chính giữa vết thương, nếu là do bàn tay quỷ kia xé ra thì hẳn là bắt đầu từ chỗ này. Côn Bố chỉ vào miệng vết thương sau đó làm động tác xé rách, tôi lập tức hiểu được ý của anh ta là gì.
Nếu là xé thì chắc chắn phải xé từ giữa rồi kéo ra hai bên, vậy mới có thể khiến miệng vết thương rộng với chân thật hơn, chứ không có ai mà đi xé từ ngoài vào trong cả. Nhưng nếu nói là bị xé từ trong ra thì miệng vết thương trên lưng của Trịnh Ngàn lại có vấn đề - nó quá lớn!
Vừa rồi chúng tôi cũng đã nhìn thấy bàn tay quỷ, nó to hơn một chút so với bàn tay của chúng tôi, nhưng cũng không thể xé thịt người dễ như xé giấy được, nếu không Côn Bố vừa bị nó bóp cổ đã lập tức mất mạng rồi, căn bản không đến lượt tôi nghĩ cách cứu viện. Nhưng nhìn miệng vết thương khủng bố trên lưng Trịnh Ngàn lại giống như là tiện tay xé ra vậy.
“Chẳng lẽ đây không phải do thứ kia gây ra?” Tôi ấp úng nói
Nhưng nếu không phải thứ quỷ đó thì rốt cuộc là ai đã giết Trịnh Ngàn?
Sắc mặt của Côn Bố vô cùng khó coi. Anh ta nói miệng vết thương ban đầu là bị xé rách, nhưng chắc chắn không đến mức gây tử vong. Còn về phần sau đó vết thương tại sao lại lớn hơn khiến Trịnh Ngàn mất mạng thì, anh ta đoán rất có thể là do con người làm ra.
Con người làm ra…
Tôi lập tức nhíu mày. Trịnh Ngàn ở cùng với đám người lão Yên. Nếu là do con người làm ra chẳng lẽ họ lại mặc kệ không quản?
Hay là nói trước khi chết Trịnh Ngàn đã tách ra khỏi đám người lão Yên?
Vậy thì tại sao họ lại tách ra?
Một loạt câu hỏi chui vào tai, suýt chút nữa lấp đầy đầu tôi. Tôi bực bội gãi gãi đầu. Mọi chuyện sao lại không giải quyết được mà lại càng rối hơn thế này.
“Trường An, chẳng lẽ…” Nói xong, Côn Bố giơ ba ngón tay ra, không cần phải nói, anh ta đây là đang nghi ngờ đám người Lưu Hàn Thu của 303, nhưng dù bọn họ có phát điên thì cũng sẽ không đến mức giết người thường đâu nhỉ?
Côn Bố cũng có chút do dự, mặc dù Lưu Hàn Thu không phải là người tốt, nhưng tôi tin tất cả chỉ là vì ông ta thèm muốn địa vị của 701, đó vốn là một cuộc tranh giành quyền lực.
“Khó mà nói được.” Côn Bố do dự một lúc rồi khẽ nói.
Tôi nhớ tới chuyện Lưu Hàn Thu ám sát lão Yên và tôi ở bên ngoài thôn Phong Thu, còn có hai tử sĩ tiến vào thôn Phong Thu nhưng cuối cùng lại bị Long Cương ăn thịt, trong lòng cũng có chút do dự.
Suy cho cùng, đám người lão Yên sẽ không làm loại chuyện này, đám người lão Trịnh Thúc thì lại càng không, vì dù sao đây cũng là người thôn Phong Thu bọn họ, cho dù bọn họ có thấy chết không cứu thì cũng sẽ không có khả năng bỏ đá xuống giếng. Bởi vì theo suy đoán của Côn Bố, Trịnh Ngàn cùng lắm chỉ bị bàn tay quỷ xé cho bị thương nặng mà thôi, tính mạng sẽ không bị nguy hiểm.
Trên hòn đảo này còn ai vào đây?
Không cần nghĩ cũng biết là đám người Lưu Hàn Thu kia, nhưng giết Trịnh Ngàn thì bọn họ được ích lợi gì chứ?
"Không phải, điều chúng ta cần nghĩ đến là tại sao Lưu Hàn Thu lại luôn đi trước chúng ta một bước." Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt như mũi tên xuyên qua cơ thể Trịnh Ngàn, như thể từ đây có thể nhìn thấy khuôn mặt hả hê của Lưu Hàn Thu.