Chương 853 Ngọc Cửu Long
Chúng tôi đã ở lại thôn Phong Thu một khoảng thời gian dài, vẫn là dưới sự cố tình thúc đẩy của lão trưởng thôn mới biết được vị trí chỗ này, hơn nữa cũng nhờ sự dẫn dắt của lão Trịnh Thúc thôn Phong Thu mới liều mạng tìm được hòn đảo nhỏ này. Trong quá trình có rất nhiều khó khăn không sao kể hết được.
Dựa vào đâu mà chuyện gì Lưu Hàn Thu cũng có thể đi trước chúng tôi một bước?
Côn Bố và tôi nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân. Nhiệm vụ lần này mang tính đột phát, manh mối duy nhất chỉ có truyền thuyết về Cửu Long nâng quan, tài liệu phía trên đưa cho không nhiều lắm, trên tay Lưu Hàn Thu hẳn cũng không có thông tin chi tiết hơn mới phải.
Nhưng nếu ông ta dựa vào bản lãnh thật sự của mình tìm được hòn đảo mà chúng tôi phải mất bao công sức mới tìm thấy thì ông ta đã không thèm muốn địa vị 701 suốt ngần ấy năm.
Phía trên cũng không có ngốc, ai có thể lãnh đạo 701 tốt hơn, lấy được nhiều bảo vật quốc gia hơn thì người đó chính là đội trưởng 701. Thế nên, Lưu Hàn Thu nhất định không có năng lực như vậy.
Khi đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật - có ai đó đang giúp ông ta, người này có thể là thành viên 701 chúng tôi, hoặc là người dân của thôn Phong Thu.
Nhưng người ở thôn Phong Thu đã đặt hi vọng hóa giải lời nguyền rủa ở trên người chúng tôi, nên khả năng là bọn họ rất thấp. Vậy thì nội gián chỉ có thể là ở trong 701...
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi cố gắng ngăn mình không được nghĩ nữa. Các thành viên 701 đều là cùng nhau vào sinh ra tử, nếu có ai đó phản bội thì hậu quả sẽ rất khó lường, càng không cần nói tâm lý của chúng tôi có thể chịu nổi không.
"Trường An, có phải cậu nghĩ tới cái gì không?" Côn Bố cực kỳ nhạy bén, vội vàng hỏi.
Tôi mở miệng thở dốc, không biết có nên nói hay không, cuối cùng chỉ có thể cười khổ.
Côn Bố cau mày: “Có phải cậu đang nghi ngờ chuyện gì không? Trường An, cậu phải nhớ kỹ, cậu vĩnh viễn không thể chiến đấu một mình, kể cả cô Tứ cũng không thể."
Tôi cười chua xót, phải một lúc lâu mới thốt ra được vài câu - tôi nghi ngờ 701 có nội gián.
“Không thể nào!” Côn Bố không cần suy nghĩ đã phủ nhận, tôi cũng biết chuyện này là không có khả năng, nhưng tôi cảm thấy suy đoán của mình cũng không sai. Tôi kể cho Côn Bố nghe toàn bộ suy đoán của mình, anh ta nghe xong liền cau mày, sau đó hỏi tôi có còn nhớ ngôi mộ cổ của nước Tăng lần trước không?
Tôi gật đầu, lần trước chúng tôi cũng nghi ngờ 701 có nội gián, khiến cho chuyến đi của chúng tôi vẫn luôn không được như ý. Sau khi về Yến Kinh lão Yên đã mạnh mẽ tra xét những thành viên chủ chốt, nhưng cuối cùng vẫn không bắt được nội gián.
Tôi lập tức hiểu Côn Bố muốn nói gì, anh ta nghi ngờ nội gián có khả năng nằm trong số những thành viên không chính thức!
"Nhưng sau đi đến đảo chúng ta cũng đâu có liên lạc với họ..." Tôi nói được một chút liền ngừng lại, vì để kịp thời có thêm thông tin và đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra, lão Yên thường giữ liên lạc với đơn vị, nếu có tin tức từ chính quyền địa phương thì sẽ truyền tin đi, không có thì sẽ dùng bộ đàm, còn nếu thật sự không có tín hiệu thì sẽ ghi lại mọi chuyện vào nhật ký, ngay khi có tín hiệu thì lập tức báo lại một cách chính xác.
Đây cũng là tính chất đặc biệt của công việc 701, bởi vì việc toàn đội bị diệt không phải là không có khả năng. Sau khi lão Yên trải qua việc suýt chút nữa bị diệt toàn đội trong nước cổ Trường Dạ thì càng trở nên nghiêm khắc hơn ở phương diện này. Chỉ cần là ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thì đều phải mô tả tình huống một cách càng chi tiết càng tốt.
Vì vậy trong trụ sở 701 nhất định có người biết rõ mọi hành động lúc này của chúng tôi!
Tôi mới vừa cảm thấy chua xót trong lòng thì chợt nghĩ đến một nghịch lý - đó là động tác của Lưu Hàn Thu nhanh hơn so với chúng tôi. Nếu ông ta hành động dựa trên tin tức sau khi lão Yên báo về thì lẽ ra phải đến muộn hơn chúng tôi mới đúng.
Nghĩ đến đây, trước hết tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Chẳng phải điều này chứng tỏ trong số chúng tôi không có nội gián sao? Nhưng sau đó vấn đề lại vòng ngược trở lại, rốt cuộc Lưu Hàn Thu dựa vào đâu để đi trước chúng tôi một bước?
“Máy nghe lén!" Tôi chợt nghĩ đến một khả năng, vội hỏi Côn Bố, nếu Lưu Hàn Thu nghe lén chúng tôi nói chuyện thì liệu ông ta có khả năng đến hòn đảo này trước chúng ta không?
Dù sao trước khi xuất phát chúng tôi đều sẽ thảo luận một số công việc cụ thể, có một số chuyện được thảo luận rất chi tiết, chẳng hạn như sẽ mang theo thiết bị gì, sau khi đến đảo thì sẽ hành động như thế nào,... Hơn nữa khi còn ở Yến Kinh chúng tôi đã từng tổ chức một cuộc họp.
****
Côn Bố suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng có thể, hơn nữa hòn đảo này nhìn thì có vẻ khó tìm, nhưng Lưu Hàn Thu không phải kẻ ngốc, trên tay ông ta vẫn có chút bản lĩnh. Thiết bị của bọn họ cũng càng tinh vi hơn, việc được chỉ dẫn cùng với mấy thủ đoạn chuyên nghiệp khác giúp bọn họ đến hòn đảo này sớm hơn cũng không phải là không có khả năng.”