Chương 854 Ngọc Cửu Long
Sau khi đến đảo, một mặt bọn họ tìm cách đột phá cổ mộ, mặt khác lại để cho Quỷ Vô Ảnh lẻn vào đội của chúng tôi. Nếu Quỷ Vô Ảnh đi theo chúng tôi thì dĩ nhiên cũng đồng nghĩa với việc Lưu Hàn Thu đã cài một đôi mắt vào đội ngũ chúng tôi.
Tôi thở dài một hơi. Lưu Hàn Thu chắc chắn đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Trong mấy nhiệm vụ trước đó, lần nào cũng xuất hiện bóng dáng của ông ta.
Tôi che ngực, nghĩ đến cơn đau đớn lúc nửa đêm là lại hận ông ta thấu xương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này trở về cần phải dạy dỗ ông ta cho thật tốt. Chúng ta ở đây vào sinh ra tử, thế mà ông ta còn muốn nhân cơ hội để gây rối?”
"Quên đi, bây giờ quan trọng nhất là tại sao ông ta lại muốn giết Trịnh Ngàn, với lại vì sao thứ quỷ quái đó không thể ra khỏi làn sương mù dày đặc kia? Chúng ta phải nhanh lên, nơi này chỗ nào cũng tràn ngập nguy hiểm." Côn Bố bình tĩnh phân tích, nhưng trong mắt anh ta lại đầy vẻ chán ghét, rõ ràng vô cùng coi thường cách làm của Lưu Hàn Thu.
Tôi nghĩ nát đầu cũng không thể hiểu được tại sao ông ta lại muốn giết một người bình thường, nên bèn không nghĩ đến chuyện đó nữa mà lại bắt đầu thấy hứng thú với thứ quỷ quái kia.
Nếu Trịnh Ngàn không phải do nó giết, vậy có phải chứng tỏ nó cũng không lợi hại như tôi nghĩ hay không?
“Côn Bố, chúng ta làm như vậy đi." Mắt tôi lập tức sáng lên, lôi kéo Côn Bố bắt đầu lên kế hoạch, Côn Bố nghe rồi liên tục gật đầu, nếu có thể thành công thì hang động đá vôi này cũng coi như là bị phá vỡ.
Tôi hưng phấn xoa xoa tay, xin Côn Bố một nắm nhỏ bột màu đen, sau đó chúng tôi một trái một phải bao vây nơi bàn tay quỷ vừa xuất hiện.
Động tác của chúng tôi rất nhẹ, nếu không phải dây thừng hơi rung lắc thì tôi thậm chí còn nghi ngờ Côn Bố không còn ở đó nữa. Khi đến nơi bàn tay quỷ xuất hiện, tôi ra hiệu cho Côn Bố, anh ta gật đầu với tôi, kế đó tay chân nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau, tôi cũng hành động như anh ta, nhưng đi vòng qua từ bên trái.
Sau đó chúng tôi đột ngột tăng tốc, cả hai nhanh chóng đi vòng ra phía sau, cởi sợi dây trên người ra rồi nhanh tay buộc chặt lại.
Sợi dây rất nặng, hiển nhiên là đã trói trúng thứ gì đó!
Động tác trên tay tôi nhanh hơn, cầm sợi dây quấn quanh thứ bị trói vài vòng, khiến thứ đó nhanh chóng bị trói chặt lại.
"Nhìn xem, rốt cuộc là thứ quỷ gì!" Tôi kích động hét lên. Côn Bố đã bật đèn pin lên rồi chiếu xuống mặt đất. Tôi nhìn thấy một con vật giống như loài vượn đang mặc bộ quần áo của người thời xưa, vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm chúng tôi.
Tôi túm lấy bàn tay của nó và nhìn kỹ. Không sai, chính là bàn tay này vừa nãy đã bóp cổ Côn Bố, phía trên còn có vài lỗ đạn, máu tươi đang chảy ào ạt.
Không ngờ được thứ dọa chúng tôi sợ bấy lâu nay hóa ra lại là một con vật không thể bước ra ánh sáng - khó trách nó luôn ẩn mình trong sương mù dày đặc.
Thứ này gọi là Nhân Cương, là một loại không phải người cũng không phải vượn. Nghe nói nó là hậu duệ của loài vượn người. Nhưng hiện tại sau khi trải qua nghiên cứu, người ta phát hiện ra thứ này chỉ là một loài khỉ đột biến ở thời cổ đại.
Thời đó nó được xem như là vật thay thế, dùng để thay thế những người chết không toàn thây. Nghĩ đến thời điểm Trịnh Nhất Tẩu chết chính là trong một cuộc chiến tranh nha phiến. Dướng trướng của bà ấy có vài vị tướng chết không toàn thây, nên việc dùng Nhân Cương để thay thế cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là không nghĩ tới Nhân Cương này lại có thể sống lâu như vậy, vừa rồi chúng tôi thả nó ra chắc nó cũng không muốn, nên mới hoảng sợ đuổi theo đám người lão Yên vào trong hang động đá vôi. Cũng may thứ này là thiên địch của loài rắn, nên những con rắn trong này mới không dám lao ra.
Chẳng trách Cầm Kiếm nói anh ta chưa từng thấy rắn đi vào lăng mộ này, chỉ cần là rắn có linh tính thì cũng sẽ không tự đến đây để tìm chết!
Nhân Cương nhìn chúng tôi đầy hoảng sợ, tôi khẽ thở dài. Thứ này đúng là xui hết chỗ nói, do bị phong ấn ở đây hàng trăm năm nên đã trở thành một con quái vật còn đáng sợ hơn so với trước đây, nhưng lại vẫn không có tí lực công kích nào. Cũng chỉ có thể dựa vào một chút lực uy hiếp của bản thân, nếu không đã sớm bị rắn nuốt chửng rồi.
“Cứ trói nó lại đi, không chừng còn có thể dùng đến.” Tôi nhún vai. Tuy nó vô tội, nhưng tôi cũng không thể thả nó đi. Ai biết nó có thể gây ra rắc rối gì không.
Côn Bố tay chân nhanh nhẹn trói chặt Nhân Cương lại, ngăn cản nó vung loạn móng vuốt sắc bén, lúc này mới thoải mái nói: “Như này thật tốt. Chúng ta mang theo nó, muốn đi quanh hang động đá vôi này mấy lần cũng được.”
Tôi cười ha hả, nếu thật sự là vậy, trên tay chúng tôi có Nhân Cương, rắn sẽ không dám xông đến. Bây giờ cái địa bàn của loài rắn không khác gì địa ngục này trong mắt chúng tôi đã biến thành con đường rộng thênh thang.
Một tay Côn Bố kéo Nhân Cương, đột nhiên nói: “Cậu có cảm thấy sương mù dày đặc đã tan đi một chút không?"
Tôi vội vàng nhìn xung quanh. Đúng thật là làn sương mù dày đặc dường như đã tan đi không ít, thậm chí ở một số nơi đã hoàn toàn tiêu tán, tôi đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Ngàn.