Chương 855 Ngọc Cửu Long
“Nha Tử, giáo sư Hứa, mọi người đang ở đâu?" Tôi thử hô một tiếng. Nếu sương mù dày đặc đã tan, vậy âm thanh hẳn là sẽ truyền xa hơn một chút nhỉ?
Quả nhiên, tôi vừa nói dứt câu, giọng điệu đầy kích động của giáo sư Hứa đã truyền đến: "Trường An, chúng tôi ở chỗ này, cậu mau tới đây, chân tôi bị trẹo rồi, đi không được."
“Thầy!"
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói càng kích động hơn đã vang lên, hóa ra là Nha Tử, theo sau đó là một loạt tiếng bước chân. Tôi im lặng mỉm cười, xem ra Nha Tử cũng không có đi xa, vừa nãy tôi còn lo không biết anh ta đã chạy đi đâu, lát nữa còn phải đi tìm anh ta.
Trong khi chúng tôi hét tới hét lui thì làn sương mù dày đặc đã hoàn toàn tan biến.
Lúc này tôi mới nhận ra tôi và Côn Bố đang đứng ở góc Đông Bắc, nếu đi thẳng về phía trước thì sẽ đụng phải tường, còn đám người giáo sư Hứa thì chỉ cách chúng tôi chưa tới hai mét. Vừa rồi nếu chúng tôi đổi hướng thì có lẽ đã đụng trúng họ thay vì Nhân Cương.
Nhìn qua thật đúng là không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Một đám người chúng tôi tụ tập lại với nhau, tôi nhận thấy vẻ mặt của lão Trịnh Thúc có gì đó không ổn. Ông ấy nhìn chằm chằm vào thi thể của Trịnh Ngàn, môi mím chặt, sắc mặt nặng nề như muốn vắt ra nước.
“Trịnh Ngàn, anh ta…” Tôi vừa định nói ra suy đoán Trịnh Ngàn có thể là bị người giết chết, nhưng lão Trịnh Thúc đã dùng ánh mắt đầy tức giận nhìn tôi, khiến tôi đành phải nuốt lời nói suýt thốt ra khỏi miệng xuống.
Nếu để ông ấy biết cái chết của Trịnh Ngàn rất có thể liên quan đến chúng tôi, vậy thì con đường phía trước sợ là sẽ vô cùng khó khăn.
Tôi không phải cố ý trốn tránh, nhưng nếu Trịnh Ngàn thực sự bị Lưu Hàn Thu giết thì chắc chắn ít nhiều gì cũng đều có mối liên hệ với chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi cũng không thể kể cho bọn họ nghe về mối thù giữa 303 và 701, bởi vậy vấn đề này căn bản không thể giải thích rõ được, mà nếu đã không thể giải thích rõ thì tốt hơn hết là đừng nói gì cả.
Tôi thở dài, nuốt những lời định nói xuống. Côn Bố đứng bên cạnh nhìn ra tính toán của tôi nên cũng không nói nhiều mà ngồi sang một bên điều chỉnh lại hơi thở, im lặng không đề cập đến chuyện chúng tôi vừa trải qua.
****
Giáo sư Hứa cảm thấy khá áy náy, nói do bản thân không chú ý tới Trịnh Ngàn, lúc đó ông ấy đang đứng bên cạnh Trịnh Ngàn nhưng lại không giữa chặt anh ta, từ đó mới dẫn đến cái chết đột ngột của anh ta.
Đột nhiên, lão Trịnh Thúc lên tiếng: “Nhóc con, có phải thứ trong tay cậu đã giết chết Trịnh Ngàn không?"
Côn Bố sửng sốt, đoán chắc là từ trước đến nay anh ta chưa từng bị ai gọi là nhóc con, nên khi nghe vậy liền cảm thấy có chút không quen.
Nhưng anh ta vẫn gật đầu, nói mình đã nhìn thấy miệng vết thương, nếu không có nguyên nhân nào khác thì có lẽ anh ta đã bị Nhân Cương này hại chết.
Đám người lão Trịnh Thúc không cảm thấy có gì không đúng, nhưng vẻ mặt của đám người giáo sư Hứa thì đều thay đổi, họ dĩ nhiên biết Côn Bố nói nếu không có nguyên nhân nào khác là có ý gì.
"Trịnh lão nhị, cậu tới, chặt thứ này ra thành từng mảnh cho tôi!"
Lão Trịnh Thúc quát ầm lên, vốn ông ấy muốn tự mình làm việc này, nhưng cơ thể ông ấy lại không cho phép, chỉ mới đứng dậy thôi đã ngã ngửa về phía sau. Lúc này tôi mới để ý thấy chân phải của ông ấy bị cong ở một tư thế không bình thường, nhìn có vẻ như là bị gãy xương.
Trịnh lão nhị không nói hai lời đã rút một thanh đao từ thắt lưng ra định tấn công Nhân Cương, nhưng lại bị tôi nhẹ nhàng ngăn lại.
Anh ta nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt đỏ hoe, hỏi tôi có ý gì, tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Thứ này còn có tác dụng, chờ tôi dùng xong rồi thì tùy các anh trút giận.”
“Bây giờ ông đây muốn nó lập tức đền mạng cho Trịnh Ngàn!” Trịnh lão nhị rõ ràng đã mất đi lý trí. Hai thủy thủ còn lại với lão Trịnh Thúc cũng nhìn tôi với vẻ phẫn hận, tỏ vẻ nếu tôi lại tiếp tục ngăn cản thì bọn họ cũng sẽ xử lý tôi ngay lập tức.
Tôi hừ lạnh: “Mạnh miệng khiếp nhỉ.”
"Được rồi, Trường An, nói chuyện đàng hoàng chút đi." Giáo sư Hứa không nhìn nổi nữa, đành phải đứng ra làm người hòa giải.
Tôi thở ra một hơi, bị Nhân Cương đùa giỡn xoay mòng mòng trong làn sương mù dày đặc khiến tôi bực cả mình. Lúc này Trịnh lão nhị lại khiêu khích nên mới khiến tôi đột nhiên nổi giận.
Sau khi bình tĩnh lại tôi cũng biết là mình không đúng, nên đã thành khẩn xin lỗi: "Là lỗi của tôi. Tôi hiểu tâm trạng của các anh, nhưng nếu chúng ta muốn ra ngoài thì thứ này vẫn có chút tác dụng."
"Có tác dụng gì?" Trịnh lão nhị không hề buông tay.
Tôi giải thích lại lai lịch của Nhân Cương, cuối cùng nói: “Mặc dù nó vẫn luôn bị nhốt trong quan tài, nhưng thứ này biết rõ lăng mộ trông như thế nào, nói không chừng chúng ta còn phải đi theo nó mới có thể ra ngoài được.”
Thái độ của tôi đã dịu đi rất nhiều, lời nói cũng rất chân thành, hơn nữa còn có giáo sư Hứa ở một bên hướng dẫn từng bước, đám người Trịnh lão nhị đã trở nên lý trí hơn nhiều. Anh ta thở phì phò gài thanh đao về lại thắt lưng, tỏ vẻ chờ sau khi ra ngoài tên Nhân Cương này sẽ do bọn họ xử lý.