Chương 856 Ngọc Cửu Long
Thật ra trong lòng tôi có chút khó xử, bởi vì tôi biết đó không phải lỗi của Nhân Cương, nhưng tôi lại không thể mang Lưu Hàn Thu đến đây để bọn họ xử lý, vậy nên chỉ có thể để Nhân Cương chịu thiệt vậy.
“Thì ra trong quan tài còn có thứ như vậy.” Cầm Kiếm kinh ngạc, nói mấy lần trước tới đây anh ta cũng nghe thấy động tĩnh trong quan tài, nhưng anh ta lại không dám động đến vì nghĩ đó là cương thi, ai ngờ thế mà lại là một con vật đột biến như này.
Côn Bố kéo kéo Nhân Cương, nó phát ra tiếng thút thít. Tôi vẫy vẫy tay để mọi người dời sự chú ý khỏi người nó, nói rằng hiện tại đã đi qua hang động đá vôi, dựa theo khoảng cách đã tính thì hẳn là chúng ta đã đến gần trung tâm hòn đảo.
Nếu bang Hồng Kỳ xây dựng lăng mộ theo cách bình thường thì chúng ta rất nhanh có thể đến được lăng mộ chính!
Khi nhắc đến lăng mộ chính, cả chúng tôi và đám người lão Trịnh Thúc đều cảm thấy vui mừng mà không rõ lý do, tỏ vẻ nên nhanh chóng tìm chỗ nghỉ ngơi, sau đó lại nhanh chóng đi đến lăng mộ chính.
Tôi đề nghị mọi người nên thừa dịp trong hang động đá vôi vẫn an toàn mà ngồi đây hồi phục sức khỏe trước khi khởi hành, lỡ như sau này gặp phải nguy hiểm gì thì sẽ dễ giải quyết hơn.
Đám người lão Trịnh Thúc dĩ nhiên không có ý kiến, dù sao bọn họ cũng có vài người bị thương hoặc ít hoặc nhiều, nếu bây giờ rời đi thì bọn họ sẽ là người nguy hiểm nhất.
Tôi nhờ Côn Bố bó lại cái chân bị gãy cho lão Trịnh Thúc, phần xương bị lệch cũng không nặng lắm, chắc tầm hai ba ngày nữa là ổn, bọn Trịnh lão nhị chỉ là hơi không khỏe, cho chút thuốc là xong. Cái chân bị trẹo của giáo sư Hứa đã được Nha Tử nắn về vị trí ban đầu. Điều khiến tôi lo lắng nhất bây giờ chính là lão Yên.
Còn có cô Tứ...
Từ khi Côn Bố và tôi kéo Nhân Cương ra khỏi làn sương mù dày đặc thì cô ấy vẫn ngồi ở trong góc, không có chút cảm giác tồn tại nào. Nếu không phải tôi vẫn đặt một ít tâm tư trên người cô ấy thì có lẽ đã không phát hiện ra ở đó có người.
Cô ấy không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe sự sắp xếp của tôi. Chờ sau khi tôi sắp xếp xong mọi việc, cô ấy mới khẽ gật đầu với tôi tỏ vẻ đồng ý.
Tôi bình tĩnh lại, sau đó đi đến kiểm tra vết thương cho lão Yên. May là trên cơ thể lão Yên không có thêm vết thương mới, sắc mặt cũng đã hồng hào trở lại, tiếng hít thở như đang ngủ say nên chắc là không có chuyện gì.
Côn Bố xác định suy nghĩ của tôi, nói chờ đến khi chân của lão Trịnh Thúc ổn hơn chút với lão Yên tỉnh lại thì chúng ta có thể rời đi.
"Được rồi, ai nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên ăn no thì ăn no, sau đó thì phấn chấn lên, phía trước còn rất nhiều khó khăn nữa đó.” Tôi vung tay, đặt mông ngồi xuống đất rồi lấy lương khô ra ăn ngấu nghiến.
Từ lúc bắt đầu vào lăng mộ, tôi chưa uống được một giọt nước nào, đã sớm đói đến mức ngực dán cả vào lưng. Vừa rồi khi gặp nguy hiểm còn không có cảm giác, sau cơn khủng hoảng tạm thời được giải quyết thì lại lập tức cảm thấy bụng đói đến cồn cào.
Những người khác cũng không khá hơn tôi bao nhiêu. Một người hai người đều lấy lương khô ra nhét vào miệng. Côn Bố tùy tiện cắn vài miếng rồi đột nhiên tiến đến vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi đang gặm một miếng bánh quy, dùng ánh mắt hỏi anh ta có chuyện gì.
“Cậu cũng bị thương phải không?” Anh ta giơ tay lên ý bảo muốn giúp tôi chữa trị.
Tôi nuốt vội ngụm bánh quy xuống, đưa tay lau miệng: “Hì hì, này thì tính là gì? Không có gì đâu.”
"Đừng có ỷ vào việc bản thân còn trẻ mà xem thường. Chờ đến khi về già thì tất cả đã quá muộn." Giáo sư Hứa cảm thán một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão Yên. Tôi cười ngượng, nói với Côn Bố chắc là bị gãy một đoạn xương sườn.
Côn Bố liếc nhìn tôi với vẻ trách cứ, nói nếu xương sườn bị gãy mà vẫn tiếp tục cử động, lỡ như phần xương gãy đó chọc thủng các cơ quan nội tạng khác thì dù cậu có chín cái mạng cũng không đủ dùng.
Tôi cũng hơi bị dọa sợ, thực sự tôi không biết còn có chuyện như vậy, nên vội nhờ Côn Bố băng bó cho mình.
Côn Bố cũng có chút bất lực, anh ta ấn vào ngực tôi để xác nhận vị trí của chiếc xương sườn bị gãy, sau đó lấy ra hai tấm ván gỗ từ trong túi, kẹp tôi vào giữa như nhân bánh rồi buộc chặt.
“Anh định trói tôi như xác ướp đấy à?” Tôi cử động tay, vẫn có thể cầm đồ ăn được nên cũng không quan tâm lắm.
Côn Bố thở dài: "Cậu cẩn thận chút đi. Trong số chúng ta, cậu là người bị thương nặng nhất, sao còn lộn xộn như vậy hả?"
Tôi cười ha hả, có lẽ là do tôi phát hiện muộn chăng?
Nhưng bây giờ tôi cũng không thể quan tâm nhiều như vậy. Bụng tôi chỉ vừa mới no được một nửa, Côn Bố vừa băng bó xong là tôi lập tức gấp gáp muốn nhét đồ ăn vào miệng. Côn Bố vỗ vai tôi, nói cậu còn xem như may mắn, nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến như này chắc là không có bị thương đến chỗ khác.
Tôi vẫy vẫy tay nói: “Không có gì, này chẳng phải do tuổi trẻ sao?”
Giáo sư Hứa nhìn tôi với vẻ không đồng tình, rõ ràng lại đang muốn giáo huấn tôi. Tôi vội giơ tay, cười ha hả tỏ vẻ mình chỉ nói đùa thôi, không có thực sự coi thường sức khỏe bản thân.