← Quay lại trang sách

Chương 857 Ngọc Cửu Long

Vẻ mặt của giáo sư Hứa lúc này mới khá hơn một chút, cười cười chỉ vào tôi, nói thằng nhãi này trông giống hệt lão Yên khi còn trẻ.

"Lão Hứa, sao ông lại nói xấu sau lưng người khác như vậy?" Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên. Tôi vội ngẩng đầu nhìn thì thấy lão Yên trông có vẻ suy yếu nhưng lại rất tỉnh táo đang trêu chọc giáo sư Hứa.

****

Tôi chợt kích động, lập tức nhảy dựng lên, sau đó mới nhớ ra bản thân đã bị Côn Bố quấn thành một xác ướp, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất. May là vào thời điểm quan trọng đã có một đôi tay đỡ lấy tôi.

Tôi quay đầu lại thì thấy Nha Tử có hơi lúng túng đỡ tôi, ấp úng bảo tôi cẩn thận một chút.

Hóa ra anh ta lúng túng vì chuyện chất vấn tôi lúc trước, nhưng chuyện đó cũng thực sự không thể trách anh ta, vậy nên tôi cười ha hả hai tiếng rồi gác chuyện này sang một bên.

"Trường An, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra khi tôi đang hôn mê?" Lão Yên vẫy tay với tôi, sau đó cau mày nhìn ván kẹp trên người tôi.

Tôi sửa soạn lại suy nghĩ của mình rồi nói đại khái về những chuyện mà cả đội đã trải qua. Ông ấy khẽ gật đầu, khen tôi vài câu rồi làm điều tương tự tôi - ăn một cách ngấu nghiến.

Chúng tôi phải ở trong hang động đá vôi ít nhất một ngày rưỡi mới có thể bình tĩnh lại. Không biết có phải vì lão Trịnh Thúc muốn đến lăng mộ chính sớm hơn không, chân vẫn chưa lành hẳn đã cố cãi bản thân gần ổn rồi, giục chúng tôi nhanh chóng xuất phát.

Côn Bố kiểm tra vết thương của tôi, nói tôi có thể gỡ thanh kẹp xuống, nhưng khi cử động cần phải cẩn thận chút, nếu không xương lại bị gãy một lần nữa thì dù có được chữa trị cũng sẽ trở thành bệnh mãn tính, mỗi lúc đến mùa mưa sẽ rất đau đớn.

“Đã hiểu!"

Tôi liên tục xin tha. Sau khi xương sườn bị gãy, một người hai người đều coi tôi như bệnh nhân bị thương nặng vậy, nửa ngày hôm nay nói đến nỗi tai tôi sắp mọc kén luôn rồi.

Côn Bố vỗ nhẹ tôi, cũng không nói nhảm, thay vào là đặt tầm mắt vào trên người của cô Tứ.

Tôi nhìn theo tầm mắt của anh ta và sửng sốt. Suốt cả nửa ngày mà cô Tứ vẫn không nói một lời nào, cứ dựa vào đó như một bức tượng điêu khắc vậy. Đám người lão Yên thỉnh thoảng liếc nhìn sang, nhưng cũng không chủ động nói chuyện.

“Đừng kêu cô ấy.”

Một giọng nói từ phía sau truyền đến, lão Yên đang ra hiệu im lặng, nói vào ngày hai tháng ba hàng năm sẽ có một khoảng thời gian cô Tứ đặc biệt ít nói, nếu lúc này đến quấy rầy cô ấy thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Vậy à?

Tôi cau mày, đánh giá xem lời của lão Yên là thật hay giả. Sắc mặt của cô Tứ không có gì khác thường, thậm chí mỗi một động tác của cô ấy cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả Cầm Kiếm ở giữa chúng tôi ồn ào gạt người cũng không thấy cô ấy có phản ứng gì.

Nhưng vẻ mặt của lão Yên cũng không giống giả bộ, tôi cũng không muốn tùy tiện đến khiêu chiến điểm mấu chốt của cô Tứ.

“Cô Tứ!"

Đột nhiên, một tiếng hô to truyền đến. Tôi ngẩn người, nhìn lên thì thấy Cầm Kiếm đang lớn tiếng kêu cô Tứ. Sắc mặt lão Yên tối sầm, đang định bước tới kéo Cầm Kiếm lại thì thấy cô Tứ cử động người, cô ấy duỗi tay về phía trước nắm lấy cổ áo Cầm Kiếm rồi ném ra bên ngoài.

Lão Yên vội vàng giang tay ra làm tư thế cứu viện, nhưng động tác của cô Tứ lại chợt dừng lại, như thể đột nhiên nhìn rõ người trước mặt mình là ai, lúc này mới yên lặng đặt Cầm Kiếm xuống.

Tôi có thể cảm nhận được sự khiếp sợ của lão Yên, hai tròng mắt của ông ấy trừng to đến độ muốn rớt ra ngoài luôn, nhưng cô Tứ lại không có phản ứng gì với ông ấy, chỉ ngồi đó như đang ngồi thiền tịnh tâm.

Cầm Kiếm sợ hãi không thôi, vừa rồi cả tôi cũng có thể cảm nhận được sát khí của cô Tứ chứ huống chi là anh ta!

Không ai biết tại sao cô Tứ lại buông tay, ngoại trừ tôi, bởi vì tôi đã nhiều lần nhìn thấy cô Tứ đối xử đặc biệt với Cầm Kiếm, lúc này lại nhìn thấy cũng không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ.

“Sao lại thế này?" Lão Yên lo lắng hỏi.

Tôi nhún vai, ai biết được, có lẽ cô Tứ có mối liên hệ sâu xa nào đó với Cầm Kiếm, dù sao đi nữa thì thái độ của cô ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Cầm Kiếm đã có chút kỳ lạ rồi.

Tôi thấp giọng hỏi lão Yên, chúng ta sắp xuất phát rồi, chẳng lẽ không cần nói cô Tứ một tiếng sao?

Lão Yên lắc đầu trấn an tôi, nói cô Tứ sẽ tự đuổi kịp, tốt nhất chúng ta đừng lo lắng.

Tôi cũng không dám động đến cô ấy. Vừa nãy nếu không phải có Cầm Kiếm thì có lẽ tôi đã bị quăng cho mụ mị đầu óc rồi. Tôi mới bị Côn Bố cảnh báo, nếu lại tiếp tục tìm chết trước mặt anh ta nữa, tôi sợ bản thân không bị cô Tứ quăng chết thì đã bị cổ trùng của Côn Bố chơi chết rồi.

Chúng tôi xác nhận vũ khí và trang bị của đội thêm lần nữa. May là ngoài đạn dược của tôi ra thì trang bị của những người khác vẫn ổn. Ngay cả dụng cụ lặn trên lưng Nha Tử cũng không hề bị hư hại.

“Xuất phát!"

Lão Yên vẩy tay một cái, cả người đã lấy lại được sức sống.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Cảm giác gánh nặng đè trên người trước đó thật sự khiến người ta rất khó thở.