Chương 863 Ngọc Cửu Long
“Đừng nói là ông mềm lòng nhé?” Lão Yên kinh ngạc nói.
Giáo sư Hứa trừng mắt nhìn ông ấy một cái, nói ông cũng phải cho tôi nói hết câu chứ, lão Yên à một tiếng, lúc này mới ra hiệu bảo giáo sư Hứa tiếp tục.
Chỉ thấy giáo sư Hứa lạnh lùng nói: “Đối với loại cặn bã này, lão Yên ông hoặc là không động thủ, nếu động thủ thì phải một kích mất mạng, nhổ cỏ không nhổ tận gốc thì khi xuân về chúng lại mọc, chẳng khác nào thả hổ về rừng ……”
Tôi kinh ngạc nhìn giáo sư Hứa, trong số các thành viên của 701, ông ấy được xem là người hiền lành nhất, bởi vì thấy máu không nhiều lắm, cho nên nhiều khi cũng sẽ không ra tay độc ác.
Xem ra hành vi lần này của Lưu Hàn Thu đã chạm đến điểm mấu chốt của ông ấy, lúc này mới cố ý dặn dò lão Yên.
Lão Yên cười ha hả không ngừng, vung tay lên: “Trở về!”
****
Chúng tôi theo đường cũ trở về, lúc chúng tôi một lần nữa đi qua lãnh địa của trùng lá, vậy mà chúng nó cũng không có một chút dị động, là trùng canh giữ lăng mộ, bây giờ lăng mộ không còn, tự nhiên chúng nó cũng sẽ không cần canh gác.
Đi đến bên cạnh thuyền, lão Trịnh Thúc đột nhiên chạy về phía trước vài bước, sau đó ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, tôi thấy kỳ quái, vội vàng chạy lên phía trước, chỉ thấy trên biển trôi nổi một cỗ thi thể, chính là Trịnh Lãng.
Nhìn bộ dáng của thi thể này hẳn là Trịnh Lãng muốn chạy trốn, lại không cẩn thận ngã xuống biển, nhưng bởi vì bị trói bằng dây thừng, vậy nên không có thành công chạy thoát.
Trịnh Lãng là do một tay lão Trịnh Thúc nuôi lớn, tuy rằng gã phạm vào chuyện lớn, nhưng lão Trịnh Thúc cũng không có ý nghĩ giết gã, cho dù trong lúc tức giận nóng nảy cũng chỉ muốn mang gã về thôn, để cho gã cả đời canh giữ từ đường, hiện tại gã đi rồi, thật sự là làm người ta thổn thức.
Huống chi Trịnh Ngàn cũng bị tổn hại trong hang động đá vôi, có thể nói hai người ông ấy tín nhiệm nhất một người phản bội ông ấy, một người đột tử, trên đường trở về trong lòng ông ấy vẫn còn chờ đợi Trịnh Lãng có thể cải tà quy chính, nhưng bây giờ người này cũng đã đi rồi…
Tôi không biết ông ấy cảm thấy thế nào, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng ông ấy đã già đi, ban đầu có thể nói là càng già càng dẻo dai, nhưng hiện tại nhìn ông ấy cũng không khác gì người bình thường.
“Lão Trịnh, ông bớt đau thương, cậu ta đi như vậy cũng tốt, coi như cậu ta đã hy sinh trong chuyến hành trình này, tiếng xấu phản đồ cũng theo đó mà bị xóa đi, cũng tốt hơn là mang về.” Lão Yên có chút cảm khái, chủ động đáp lời.
Lão Trịnh Thúc nghe xong lời của ông ấy thì có chút hòa hoãn, trong miệng thì thào nói: “Đúng vậy, mang trở về rồi nhìn toàn bộ người trong thôn phê phán bọn họ, cũng thật sự khó chịu, thôi cứ như vậy đi, đây là số mệnh của cậu ta.”
Sau khi an ủi lão Trịnh Thúc, đoàn người chúng tôi lên thuyền, khác với lúc đến, tất cả mọi người đều vui buồn lẫn lộn.
Chúng tôi vui vì lấy được Ngọc Cửu Long, buồn là vì Lưu Hàn Thu, đám người lão Trịnh Thúc vui vì quái bệnh của toàn thôn đã có biện pháp chữa trị, buồn là vì hai người Trịnh Lãng và Trịnh Ngàn.
Lão Trịnh Thúc vào phòng thuyền trưởng, vừa muốn lái thuyền, đột nhiên một trận hí vang theo mưa gió mà đến.
Chúng tôi đứng trên boong thuyền bám chặt mạn thuyền, lão Trịnh Thúc cũng thất tha thất thểu từ phòng thuyền trưởng chạy tới, chỉ thấy một con rồng toàn thân mọc đầy vảy đen phóng lên trời trong mưa bão, vòng quanh bầu trời của hòn đảo nhỏ, không ngừng hí vang, giống như là bảo vệ, lại giống như là đang khóc than cho hòn đảo.
“Thật sự có rồng…” Tôi lẩm bẩm.
Nước mưa ào ào rơi xuống, trong nháy mắt liền thấm ướt quần áo, nhưng tôi lại không hề phát hiện, chỉ ngây ngốc nhìn con rồng trong lời đồn kia.
Hắc Long dài chừng mười trượng, trên cái đầu khổng lồ có một đôi sừng dài, trong ánh mắt nó hàm chứa thương xót, khi nhìn thấy chúng tôi thì khinh thường như nhìn thấy kiến hôi.
“Nhanh lên, chụp ảnh!” Lão Yên có phản ứng trước, tôi vội vàng lấy máy ảnh từ trong ngực ra, nhắm ngay con rồng chuẩn bị chụp.
“Gào!” Đột nhiên đầu rồng của nó ngẩng cao rống lên một tiếng, nước mưa trong nháy mắt giống như hạt châu đứt dây rơi ào xuống, sau đó nó vòng quanh hòn đảo một vòng, liền chui thẳng vào trong biển, phát ra tiếng sóng biển thật lớn, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Trước sau chỉ mất một đến hai phút, mặt biển đã một mảnh yên tĩnh, bão táp cũng đã biến mất, mặt trời ló dạng sau những đám mây đen, trong nháy mắt trở nên yên bình.
Lão Yên thúc giục tôi lấy máy ảnh ra, tôi vội vàng chụp lấy một tấm ảnh, lại phát hiện phía trên là một khoảng mơ hồ, hiển nhiên là bị nước mưa che khuất.
“Ai nha, sao cậu không chụp cẩn thận.” Lão Yên tiếc hận nói.
Tôi cười khổ một tiếng, nói cũng không phải tôi không có nhắm chuẩn, là rồng không muốn lưu lại dấu vết… tuyệt đối không phải do tôi không chụp cẩn thận…
Không phải tôi nói lung tung, bởi vì ngay khi máy ảnh của tôi đang lấy nét, cơn mưa bất ngờ ập đến, nếu đây chỉ là trùng hợp thì tôi sẽ ăn luôn cái máy ảnh trước mặt này.
Mọi người kinh ngạc cảm thán một phen, ai cũng không thể tin được chúng tôi lại có thể may mắn tận mắt nhìn thấy rồng, lão Trịnh Thúc quỳ xuống, hướng về phía hòn đảo lạy mấy lạy, cuối cùng run rẩy đứng thẳng lên, nhìn hồi lâu lúc này mới một lần nữa đi vào phòng thuyền trưởng.