Chương 864 Lan Đình Tập Tự
Thuyền một lần nữa đi trên biển, lòng của chúng tôi đều bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy một màn vừa rồi là đang nằm mơ.
Đường trở về vô cùng yên bình, ngay cả Thập Bát Khúc Diêm Vương cũng yên bình vượt qua, sau khi thuyền của chúng tôi lần nữa cập bến cảng, toàn bộ người trong thôn đều đi ra, lão thôn trưởng lo lắng hỏi chúng tôi có mang thuốc giải về không?
“Hừ, ông làm hại chúng tôi không ít!” Lão Yên hừ lạnh một tiếng.
Trưởng thôn có chút ngượng ngùng, cũng may lão Yên cũng không có so đo cùng ông ta, chỉ khoát tay nói chúng tôi muốn nghỉ ngơi, để cho lão Trịnh Thúc kể rõ tình huống cho bọn họ.
Chúng tôi vừa đi chưa được bao lâu, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hoan hô kích động, trong đó còn xen lẫn vài tiếng nghẹn ngào của thôn trưởng, nghe thấy liền khiến lòng người chua xót.
Kế tiếp nghe nói chúng tôi nhìn thấy tung tích của rồng, người của thôn Phong Thu đã trở nên điên cuồng, lại lần nữa phái ra mấy người có kinh nghiệm trong thôn đi đến đảo nhỏ, tôi cũng đi theo bọn họ.
Nhưng khi trải qua mấy ngày mấy đêm, chúng tôi lần nữa đi tới đó, thì nơi đó đã trở thành một vùng đại dương mênh mông, đừng nói là rồng, hòn đảo mà chúng tôi tận mắt chứng kiến rồng trong truyền thuyết cũng đã chìm xuống biển sâu.
Người đi cùng cũng không từ bỏ, vòng quanh vị trí ban đầu của hòn đảo vài vòng cũng không tìm được manh mối gì, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha…
Chờ chúng tôi trở lại thôn Phong Thu lần nữa, trưởng thôn đang khóc như mưa nắm tay lão Yên, cảm ơn chúng tôi đã mang thuốc giải trở về, quái bệnh trên người bọn họ đã từ từ khỏi, những đứa trẻ trúng độc tương đối nhẹ đã dần hồi phục, cho dù là người già như ông ta cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Lão Yên suy đoán độc trên người bọn họ kỳ thật là bởi vì mỗi tháng vào ngày lễ hội Long Vương liền đi đánh bắt cá gần hòn đảo, trên thân những con cá đó đều có độc tố, ăn loại cá như vậy trong một thời gian dài mới tạo thành độc tố ứ đọng trong cơ thể bọn họ, mà bang Hồng Kỳ lúc trước ở trên đảo xây dựng lăng mộ đoán chừng cũng bị trúng quái bệnh, thuốc giải cũng được bọn họ chế tạo ra khi đã hiểu về chất độc này.
Độc tố trong cơ thể đã không còn, người trong thôn Phong Thu rốt cuộc cũng không cần bọc cơ thể đến kín mít, hơn nữa hòn đảo đã biến mất, nhiệm vụ người giữ mộ trên lưng bọn họ rốt cuộc cũng được cởi bỏ, thôn trưởng nói kế tiếp ông ấy định dùng phong cảnh tú lệ của nơi này hấp dẫn người bên ngoài tới du lịch, cũng là cách tốt để cho người trong thôn nhìn thấy thế giới bên ngoài, đặc biệt là mấy đứa trẻ trong thôn cũng nên nhìn ngắm thế giới bên ngoài, không cần bị nơi này trói buộc.
Chúng tôi được nhóm ngư dân giữ lại hết lần này đến lần khác, hoãn lại vài ngày về Yến Kinh. Tự mình cảm thụ không khí của thôn Phong Thu, tôi chỉ cảm thấy chuyến đi này cho dù không lấy được Ngọc Cửu Long thì cũng vô cùng đáng giá!
Lần nữa lên đường trở về Yến Kinh, nhìn thôn Phong Thu biến mất sau cánh rừng, tôi không tự chủ được nhếch khóe miệng, đây mới là cuộc sống bọn họ nên có, tôi nghĩ cho dù là Trịnh Nhất Tẩu cũng hy vọng nhìn thấy hậu nhân như vậy…
Trịnh Nhất Tẩu là nữ vương trên biển, chí hướng của bà ấy rộng lớn, tuyệt đối không muốn nhìn thấy hậu nhân của mình chỉ sống ở nơi như này, đời đời già đi nhưng không có bất kỳ phát triển nào.
“Còn chuyện của những chuyên gia đó thì sao?” Tôi quay đầu hỏi lão Yên.
Lão Yên cau mày, hồi lâu mới nói: “Người sát hại nhóm chuyên gia cũng đã đi rồi, cứ để đoạn ân oán này dừng ở đây đi.”
Tôi gật đầu, mặc dù sinh lòng áy náy với những chuyên gia kia, nhưng hiện giờ cũng không thể trách cứ thôn Phong Thu đã trải qua phong sương bão táp này.
****
Từ Bắc Hải trở về, trong lúc nhất thời chúng tôi lại từ mùa xuân và mùa hạ chuyển sang mùa đông, tôi trực tiếp chạy về ký túc xá mặc lên người áo khoác thật dày, lúc này mới theo lão Yên cùng nhau mang Ngọc Cửu Long đến đơn vị cấp trên, lại từ đơn vị cấp trên khám định xuất xứ.
Đương nhiên, chuyện sau đó cũng không phải là chuyện của chúng tôi, trong nháy mắt giao ra Ngọc Cửu Long, tôi chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
Tôi ngủ một giấc thật ngon lành, ngày hôm sau thức dậy tôi đã có một quyết định táo bạo, tôi muốn theo đuổi cô Tứ!
Ở trên biển tình cảm của tôi đều là che giấu, vốn tôi cũng không dám biểu lộ cõi lòng nhanh như vậy, nhưng trên đường trở về tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy biểu hiện của cô Tứ lúc ở trong mộ thật sự quá kỳ lạ.
Cô ấy dùng ngữ khí hận sắt không thành thép mắng chúng tôi một trận, quan trọng nhất là câu nói cuối cùng của cô ấy: Vạn nhất cô ấy không ở đây, chúng tôi nên làm cái gì bây giờ?
Ban đầu tôi không coi ra gì, nhưng từ hôm qua sau khi trở về, đã không thấy bóng dáng cô Tứ đâu, điều này làm cho tôi trở nên luống cuống. Bởi vậy tôi quyết định cho dù có thành công hay không thì tôi cũng phải nghiêm túc biểu lộ cõi lòng một lần, không để lại tiếc nuối cho mình.
Nghĩ như vậy, tôi giống như được tiêm máu gà từ trên giường nhảy dựng lên, sửa soạng cho mình thật chỉnh tề, liền chui vào phòng làm việc của lão Yên.