Chương 865 Lan Đình Tập Tự
Lão Yên cũng hiếm khi thanh nhàn, đang ngồi trong phòng làm việc cầm một tờ báo, vừa uống trà vừa lật.
“Úi chà, cậu một thân nhân mô cẩu dạng(*) là muốn đi làm gì?” Lão Yên cười ha hả hỏi.
(*) Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Tôi khoát tay áo: “Ông biết cô Tứ đi đâu không?”
Ai ngờ tôi vừa dứt lời, sắc mặt lão Yên liền thay đổi, ông ấy chậm rãi đặt chén trà lên bàn, nhìn tôi hồi lâu.
Tôi nghĩ trên người tôi có phải là có gì đó không đúng, cũng thuận theo ông ấy mà đánh giá mình một phen, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, liền hỏi ông ấy làm sao vậy?
“Trường An, cậu nói thật cho tôi biết đi, có phải cậu có tình cảm với cô Tứ rồi không?”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu, coi như là thừa nhận.
Cô Tứ chỉ đơn giản đứng ở nơi đó cũng đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của tôi, ngay từ đầu tôi cũng không hiểu, nhưng sau khi đi Bắc Hải một chuyến, tôi phát hiện tình ý của tôi đối với cô ấy cũng không phải đơn giản như vậy.
Lão Yên vẫn nhìn tôi, ánh mắt kia tựa hồ hàm chứa thương xót.
Tôi cười cười, biết ông ấy có ý gì, đơn giản là cô Tứ và chúng tôi không giống nhau, nếu muốn theo đuổi cô ấy, nhất định phải trả giá rất nhiều, nhưng không sao cả, tôi đều có thể tiếp nhận.
“Trường An, cậu vẫn nên thích người khác đi.” Thật lâu sau, lão Yên đột nhiên mở miệng nói.
Tôi ngẩn người, đây là ý gì, còn có thể đổi người mình thích à?
Lão Yên thở dài, nói cậu không hiểu, cô Tứ và chúng ta không phải là người cùng một thế giới, ngài ấy sẽ không có tình với cậu, thậm chí ngài ấy cũng sẽ không ở lại 701 lâu.
Sau khi hậu nhân của nhà họ Lưu cũng chính là cậu xuất hiện, ngài ấy bởi vì nguyên nhân nào đó mới thường xuyên xuất hiện ở 701, nhưng ngài ấy sớm muộn gì vẫn sẽ đi.
“Đi? Ngài ấy muốn đi đâu?” Tôi nhất thời nóng nảy.
Lão Yên lắc đầu, nói từ trước đến nay chỉ có cô Tứ chủ động xuất hiện, chứ không có người đi tìm ngài ấy. Một khi cô Tứ rời khỏi 701, không ai biết ngài ấy sẽ đi đâu, không ai có thể tìm thấy ngài ấy.
“Vậy bây giờ ngài ấy đang ở đâu?” Tôi gằn từng chữ hỏi.
Lão Yên lại lắc đầu, sự kích động của tôi lập tức giảm xuống, kỳ thật lúc lão Yên kéo tôi nói những lời này tôi cũng đã có dự cảm, quả nhiên cô ấy đã đi rồi.
Tôi nhẹ giọng hỏi cô ấy còn quay trở về không, lão Yên cười nói: “Tất nhiên là sẽ trở về, lần này ngài ấy đi là vì tìm một thứ, chỉ là…”
Nói tới đây, thần sắc của ông ấy lại trở nên nghiêm túc: “Trường An, thân là thầy của cậu, nhìn cậu có người con gái mình thích, vốn nên tận lực tác hợp. Nhưng cô Tứ thì khác, cậu nên sớm từ bỏ, không chỉ tốt cho cậu, mà còn tốt cho cô Tứ.”
Tôi còn muốn hỏi gì đó, ông ấy đã bưng trà lên uống một ngụm, tầm mắt cũng chuyển dời đến trên báo chí.
Bưng trà tiễn khách......
Tôi cười khổ một tiếng, lão Yên đây là lười nói nhảm với tôi.
Đương nhiên, tôi cũng biết điều này không thể trách ông ấy, lúc thích cô Tứ tôi liền ý thức được đây là chuyện khó khăn trùng trùng, vốn đã giữ vững tinh thần, cho dù như thế nào cũng không buông tha, nhưng cô Tứ không ở đây, nhiệt huyết đầy mình của tôi cũng không biết nên để ở đâu.
Tôi nhất thời cảm thấy giống như dùng một quyền nện vào bông vải, ngay cả một tiếng vang cũng không có.
Ra khỏi phòng làm việc của lão Yên, tôi chán nản đi ra khỏi Cục Di Tích Văn Hóa, cũng không lái xe, cứ như vậy đi về phía quán thịt dê nướng của lão Trương.
Ước chừng đi hơn mười phút, tôi đột nhiên cảm thấy không thích hợp, luôn cảm thấy phía sau giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Lạ thật......
Tôi sờ sờ gáy, chẳng lẽ tôi cảm giác sai rồi?
Ối!
Đột nhiên, trước mắt tôi tối sầm, tôi chỉ kịp phát ra một tiếng rên rỉ, liền bị thứ gì đó trùm đầu, sau đó liền bị gậy gộc bổ một phát lên cổ, cả người mất đi ý thức.
Đúng là lật thuyền trong mương!
Trở về Yến Kinh lòng cảnh giác của tôi liền thấp đi không ít, không ngờ lại bị người ta trùm bao bố, nói ra cũng ngại mất mặt.
Khi lần nữa tỉnh lại tôi chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cảm giác dưới mông lành lạnh, giống như là ngồi ở trên tảng băng.
“Tỉnh rồi?” Một âm thanh quen thuộc chui vào lỗ tai, tôi nghe mà sôi máu.
Lưu Hàn Thu, ông đây còn chưa đi tìm ông tính sổ, vậy mà ông đã tìm tới cửa trước.
Tôi cố sức mở to mắt, chỉ thấy Lưu Hàn Thu ngồi trước mặt tôi ước chừng một mét, cái ghế dưới mông thoạt nhìn là một cái ghế bành, cũng được vài năm tuổi rồi, phối với ông ta, tôi cảm thấy rất lãng phí.
Lưu Hàn Thu bĩu môi với tôi, ý bảo tôi nhìn xuống dưới.
Tôi theo tầm mắt của ông ta nhìn qua, phát hiện con mẹ nó ông ta thật sự đặt một khối băng dưới mông tôi, khó trách lạnh đến nỗi tôi phải run rẩy.
“Mày hẳn cũng biết tao mời mày tới đây là vì cái gì?” Lưu Hàn Thu tay bưng trà, chậm rãi uống.
Tôi cười lạnh một tiếng, châm chọc cách mời người của ông ta đúng là khác biệt, ông ta cũng không tức giận, còn có chút tự đắc nói không phải sao, cái giá của chủ nhiệm tương lai 701 rất cao, cũng không dễ mời.