Chương 866 Lan Đình Tập Tự
Vẻ mặt tôi thay đổi, tuy rằng lúc trước ông ta cũng nói qua lời tương tự, nhưng không có lần nào giọng điệu lại chắc chắn như vậy, điều đó có nghĩa là ông ta đã nhận định tôi sẽ là chủ nhiệm tương lai của 701, với tôi đó cũng không phải là điều tốt lành gì, mức độ thống hận của Lưu Hàn Thu đối với chủ nhiệm 701 không thua gì kẻ thù giết cha.
Quả nhiên, tôi còn chưa có phản ứng gì, nụ cười trên khóe miệng ông ta đã đọng lại, chậm rãi nói: “Chủ nhiệm tương lai à, không biết hợp tác giữa chúng ta có còn hữu dụng không?”
Huyết Ngọc......
Tôi đau đầu nhíu mày: “Mật thất cũng không phải tôi muốn đi vào là có thể đi vào, chỉ là lần này ngược lại có một cơ hội, nhưng phải mưu đồ cho thật tốt.
“Ồ? Nói nghe một chút.” Lưu Hàn Thu nhíu mày.
Tôi giật giật hai tay bị trói cùng một chỗ, lại dùng ánh mắt liếc nhìn khối băng.
Lưu Hàn Thu lập tức hiểu ý, ông ta vẫy vẫy tay từ trong bóng tối chui ra hai người, tay chân nhanh nhẹn nhấc tôi từ trên tảng băng lên, nhưng lại không cởi trói cho tôi, thật sự là một đám hèn nhát, nhiều người theo dõi như vậy còn sợ tôi chạy?
Lưu Hàn Thu hiển nhiên không đủ kiên nhẫn, bảo tôi nói nhanh.
Tôi lấy lại bình tĩnh, một năm một mười nói ra kế hoạch của mình: Bắt đầu từ cổ quốc Trường Dạ, trước sau tôi tham dự tổng cộng năm nhiệm vụ có quốc bảo, hoàn thành cũng coi như mỹ mãn, tuy rằng không phải là một mình tôi mang về, nhưng ở 701 cũng là một thành tích vô cùng lớn! Bởi vậy tôi có thể xin vào mật thất một lần, đến lúc đó tôi có thể nghĩ biện pháp mang Huyết Ngọc ra.
Lưu Hàn Thu gật đầu, nói là tôi nói không sai, theo sự hiểu biết của ông ta thì năm quốc bảo quả thật cũng đủ rồi.
“Chỉ là gần đây chúng tôi mới từ Bắc Hải trở về, lão Yên còn có một đống việc vặt phải xử lý, bởi vậy còn phải đợi thêm bốn năm ngày, nhưng thuốc giải ở chỗ tôi…” Tôi vươn một tay về phía ông ta.
****
Lưu Hàn Thu nhìn tôi thật sâu, sau đó cười ha ha, ý bảo người bên cạnh đưa cho tôi năm viên thuốc giải.
“Năm ngày, nếu mày còn chưa mang Huyết Ngọc ra, như vậy…” Lưu Hàn Thu lạnh lùng cười: “Tao không ngại đổi người hợp tác, chỉ là mày cũng không cần thiết phải tồn tại, mày xem, ở Yến Kinh tao muốn giết mày vẫn rất đơn giản.”
Tôi nghe xong im lặng không nói, Lưu Hàn Thu cũng không nói nhảm với tôi nữa, trực tiếp bảo thủ hạ của ông ta bịt mắt tôi lại, sau đó đưa tôi ra ngoài.
Dọc theo đường đi tuy mắt tôi không nhìn thấy, nhưng tai lại có thể nghe thấy, cảm giác cũng vẫn còn, tôi có thể cảm giác được nơi bọn họ sắp xếp cho tôi vô cùng lớn, chỉ là lúc đi ra ngoài đã đi lòng vòng khoảng chừng mười phút.
Cuối cùng tôi bị nhét vào một chiếc xe, lái ước chừng một giờ tôi mới bị đẩy xuống xe, trước khi xuống xe một giây mới có người cởi hai tay bị trói của tôi ra.
Sau khi tôi cởi tấm vải đen che ở trên mắt ra, chiếc xe đã sớm nghênh ngang rời đi.
Tôi híp mắt, Lưu Hàn Thu có lá gan thật không nhỏ, vậy mà trực tiếp trói tôi mang vào 303, cũng không sợ chính mình sơ suất, bị cấp trên bắt được.
303 cách 701 ước chừng có nửa giờ, xe này hẳn là vòng vài vòng ở trong thành phố rồi mới đưa tôi trở về.
Tôi sờ sờ mông, nơi đó bởi vì ngồi ở trên khối băng nên hiện tại đã là một vũng nước, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là gió thổi qua mông khiến tôi nhất thời cảm thấy vô cùng lạnh, tôi hoài nghi có phải đã đóng băng luôn rồi hay không.
Tôi cứ như vậy mang theo cái mông dính đầy nước đi vào 701 dưới ánh mắt của một đám chuyên gia của Cục Di Tích Văn Hóa, lão Hạ của cục tình báo đang mang theo vài người của ông ấy nghiên cứu tài liệu cấp trên gửi xuống, thấy tôi như vậy thì cười ha hả: “Úi, cậu đây là chạy đi đâu, sao lại ôm một quần nước tiểu trở về?”
Tôi trợn mắt một cái, nhưng cũng không có nhiều lời, chỉ cùng ông ấy xác định lão Yên đang ở phòng hồ sơ, sau đó liền đi thẳng đến phòng hồ sơ.
Lão Yên nhìn thấy bộ dạng này của tôi, đôi mắt kinh ngạc suýt chút nữa rơi xuống đất, tôi bất đắc dĩ nhíu mày với ông ấy, sau đó nói: “Tôi có tư cách đi vào mật thất một lần không?”
“Theo lý mà nói là có, chỉ là thâm niên của cậu vẫn còn kém một chút......” Lão Yên ấp a ấp úng.
Tôi bực bội ngắt lời ông ấy: “701 không phải luôn bàn về bản lĩnh sao? Nói tóm lại năm ngày sau tôi phải vào mật thất, lão Yên, ông an bài cho tôi đi.”
Lão Yên cau mày hỏi tôi, vì sao lại vội vàng muốn đi vào mật thất như vậy.
Tôi nhún vai, nói dù sao cũng không có việc gì, nghe nói trong mật thất có rất nhiều bảo bối, muốn đi mở mang kiến thức.
Lão Yên nhìn tôi thật sâu, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu nói ông ấy sẽ tận lực an bài, chỉ là trước khi vào mật thất tôi nhất định phải hiểu rõ vài chuyện.
“Ông nói đi!” Tôi gật đầu với ông ấy.
Ông ấy nhìn bốn phía, sau đó lôi kéo tôi đến một góc không người, nói ra từng cái từng cái quy định.
Đầu tiên, tôi không thể mang bất cứ thiết bị nào vào, chỉ có thể mặc một bộ quần áo, hơn nữa còn phải lục soát người.
Thứ hai, khi ra ngoài cũng phải lục soát người.